
hôi."
Giọng nói Lôi Dận thật nhẹ, như giọt sương đọng trên lá sen nhỏ xuống
mặt hồ. Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi di chuyển, dọc theo bờ ngực đầy đặn
của cô, rồi cuối cùng nhẹ nhàng tựa vào bụng cô.
Cảnh tượng này thực khiến Mạch Khê tan chảy. Người đàn ông đã biết yêu
đến tận máu tủy thì hận sẽ thế nào? Nhìn thấy hắn như thế này, cô thật
sự rất đau lòng.
"Yên tâm đi, Dận, anh không phải lo lắng cho em và con đâu. Em sẽ ăn cơm thật no, sẽ không bạc đãi cục cưng đâu." Cô xúc động, nhẹ nhàng nói:
"Em cam đoan, cục cưng của chúng mình sẽ được sinh ra thật khỏe mạnh."
"Khê nhi…" Lôi Dận ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt rõ ràng vẻ cảm động. Hắn kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô lại, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay mảnh
khảnh…
"Cám ơn em vì đã hoài thai con của anh…"
Niềm hạnh phúc xua tan đi tất cả. Mạch Khê biết chính mình rất vui, cũng là cô tình nguyện như vậy, không quan tâm đến điều gì cả, chỉ toàn tâm
toàn ý mà yêu như vậy…
Có đôi khi cô không cần hắn làm gì cả, chỉ đơn giản nói như vậy là đủ rồi.
Nếu hắn không muốn nhắc lại chuyện của Phí Dạ thì Mạch Khê cũng thông
minh mà tránh đi. Phí Dạ là trợ thủ đắc lực của hắn. Hắn cũng đã từng
nói, Phí Dạ là người anh em hắn tín nhiệm nhất. Nghĩ đến chuyện này, hẳn là hắn cũng rất đau lòng, lại nghe thêm việc Phí Dạ đứng sau lưng hắn
làm nhiều chuyện như vậy...
Cô khẽ thở dài một tiếng, đáy mắt lặng đi.
"Làm sao vậy?" Lôi Dận mẫn cảm nhận thấy tâm tư của cô, thân thiết hỏi.
Mạch Khê lập tức lắc đầu, đổi tâm tình, nhẹ giọng nói: "Thật ra, em mang thai đứa nhỏ này, không phải tại anh sao? Là ai đã đổi thuốc tránh thai của em thành vitamin B11 hả?"
Lôi Dận hơi nhếch môi, "Giờ hối hận sao?"
Nhiều ngày như vậy, rốt cục Mạch Khê cũng thấy hắn tươi cười, tâm tình cô cũng tốt lên rất nhiều.
"Hối hận á?" Mạch Khê hơi nhíu mày, lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của
hắn thì cố điều chỉnh giọng điệu: "Có ngốc mới hối hận ấy. Em mang thai
không phải đứa con bình thường, nó là người thừa kế chính thức của Lôi
gia. Còn em, đương nhiên sẽ được phúc nhờ con."
"Tiểu nha đầu." Lời nói của cô khiến Lôi Dận bật cười, hắn nhẹ giọng
nói: "Em đừng nói ‘Mẹ sang nhờ con’ có được không? Chỉ cần em không rời
khỏi anh, muốn gì cũng được."
"Thật sao?"
"Thật."
"Tốt lắm…" Mạch Khê cắn cắn môi, cười nhìn hắn, "Em muốn anh ngày nào
cũng được vui vẻ. Em tin chắc là cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đều có cách giải quyết, nên anh đừng ngày nào cũng nhíu mày lại."
"Ngày nào anh cũng nhíu mày trước mặt em à?" Lôi Dận nghiêm túc hỏi.
"Ừm." Mạch Khê cũng nghiêm túc gật đầu, lại đưa tay vuốt ve ấn đường của hắn, "Nhìn chỗ này xem, gần sâu thành một đường rồi này."
"Được, về sau ở trước mặt em anh tuyệt đối sẽ không nhíu mày." Lôi Dận thâm tình nhìn cô, kiên định nói.
Bên môi Mạch Khê gợn lên vẻ hạnh phúc. Có đôi khi cô thật sự ích kỷ. Cô
muốn Lôi Dận buông tha tất cả, hai người cùng đến sống tại một thị trấn
nhỏ bé. Như lúc trước ở Provence vậy, cô có thể trồng oải hương, có thể
chế rượu đỏ, hết thảy đều thật tự do tự tại.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi.
Hắn là Lôi Dận, trời sinh ra đã định là người đàn ông không thể có cuộc sống của một người bình thường!
Tạm thời không nói đến Lôi thị, chỉ lấy tổ chức Ảnh ra mà nói, một khi
hắn thật sự mất đi vị trí người cầm đầu, những kẻ có thù oán liệu có
buông tha cho hắn không? Có lẽ, ngay cả tính mạng còn không giữ được.
Nhìn thấy người đàn ông này đau lòng, cô biết hắn làm mọi chuyện chỉ vì muốn bảo vệ cho cô và đứa nhỏ…
Nghĩ đến đây, Mạch Khê cảm thấy càng thương hắn hơn. Bàn tay nhỏ nhẹ
nhàng đặt lên bụng, cô dịu dàng nói: "Nếu con mà nhìn anh cứ nhíu mày,
nhất định nó sẽ cho rằng anh chán ghét khi thấy nó."
"Sao thế được? Anh thương nó còn không hết đấy.” Lôi Dận lập tức tỏ rõ
quyết tâm, ngay sau đó ghé tai áp vào bụng cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ
anh đang nghe thấy tiếng nó động đậy này.”
Mạch Khê không nhịn được cười, nâng mặt hắn lên…
"Nó còn rất nhỏ, thậm chí hình hài còn chưa thành, anh muốn nghe cái gì
cơ chứ? Chẳng lẽ muốn nghe tiếng bụng em sôi ùng ục lên sao?” Lôi Dận vừa nghe thấy thế thì vội
vàng nói, cùng cười hề hề, "Đúng đúng, anh nhớ là phụ nữ có thai mỗi
ngày đều phải ăn nhiều, anh sẽ bảo quản gia đi chuẩn bị ngay."
"Dận…” Mạch Khê nhẹ nhàng cười, giữ chặt cánh tay Lôi Dận, dịu dàng nhìn hắn.
"Làm sao vậy? Không thể kiêng được. Bây giờ thân thể em đã không còn chỉ có một mình em đâu đấy.” Lôi Dận thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt dịu
dàng thì không khỏi đau lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, "Hay là, em muốn
ăn gì thì nói đi, em muốn ăn gì, chỉ cần trên đời này có anh nhất định
sẽ mua cho em.”
Mạch Khê nở nụ cười, đứng dậy ôm lấy cánh tay hắn, "Anh hiểu sai ý em
rồi, em chỉ muốn cùng anh xuống nhà, không muốn tách ra thôi.” (=.=’)
Lôi Dận sửng sốt, tình yêu trong đáy mắt bỗng tan chảy. Hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt…
…
Lôi thị, hội nghị cổ đông.
"Lôi tiên sinh, mấy ngày nay cổ đông chúng tôi đã có thương lượng qua,
chúng tôi nhất trí cho rằng nên bỏ hạng mục kia đi. Lôi thị vì hạng mụ