
i được..." Thanh âm quái dị kia đang hỏi.
Dường như James đã sớm đoán ra được lão kia có nỗi lo lắng này nên khẳng định nói: "Yên tâm đi, tôi đã sai người đào mộ kia lên, xác thực là có
một cái hũ, bên trong có tro cốt. Tôi dám khẳng định Phí Dạ đã chết
rồi."
"Đã chết là tốt rồi..." Bên kia lạnh lùng cười, trong căn phòng tăm tối
này nghe ra lại càng đáng sợ, "Lôi Dận là một kẻ khó đối phó, ta chỉ sợ
hắn sẽ có ngày phản kích."
"Sao có thể?" James không đồng ý, nhíu mày lại, "Có thể nói Phí Dạ là
trợ thủ đắc lực của Lôi Dận, trong tổ chức Ảnh cũng có địa vị nhất định. Lôi Dận lại bắn chết Phí Dạ, việc này làm cho cả tổ chức bàn tán huyên
náo. Hình tượng của Lôi Dận trong chúng đã bị sụp đổ. Nếu như Phí Dạ giả chết, thì khi tổ chức X-Ảnh tấn công Ảnh, Lôi Dận cũng không đến nỗi bó tay như vậy."
"Ừ, ngươi phân tích cũng đúng..." Giọng nói quái dị kia có vẻ đồng tình, "Lần này ngang nhiên tập kích, chúng ta chẳng những đã lấy được thêm
lợi nhuận mà còn dồn địch vào thế nguy hiểm. Bước tiếp theo phải tiếp
cận tổ chức Ảnh càng nhanh càng tốt, chúng ta phải vào lúc thần không
biết quỷ không hay mà cướp lấy tổ chức Ảnh!"
Chương 10: Bất lợi (2)
James hưng phấn đứng dậy, khoa chân múa tay, "Tiên sinh thật sự là cao minh, đúng như người ta nói ‘tọa thu ngư, ông thủ lợi’ (hình như là ngồi một chỗ mà hưởng lợi). Vậy trước tiên xin chúc mừng tiên sinh đã hoàn thành tâm nguyện."
Tiếng cười quái lạ vang lên...
"James, ngươi yên tâm, người muốn gì ta cũng sẽ giúp ngươi thực hiện, dù sao thì ngươi cũng đã giúp ta nhiều việc như vậy."
"Không sao, không sao, nếu tiên sinh cướp lấy tổ chức Ảnh thì tự nhiên
sẽ chiếu cố đến James tôi đây. Haha, vì tiên sinh, tôi làm việc gì cũng
là cam tâm tình nguyện."
"James, không phải là ta có ít ưu đãi cho ngươi, cái đó nói sau. Còn bây giờ, không phải là ngươi lợi dụng lúc cổ phiếu của Lôi thị sụt giá đã
mua lại với số lượng lớn sao? Lúc đầu ngươi muốn cạnh tranh hạng mục đấu thầu, ta thấy càng ngày càng quá sức."
"Không sao, không sao, đây đều là do một tay tiên sinh hỗ trợ. Nhưng mà
tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao thì mua cổ phiếu của Lôi thị cũng tốn
không ít, ngộ nhỡ trước phiên đấu thầu, vốn lưu động của tôi như vậy sẽ
rất thảm. Phía ngân hàng cũng không dám ngang nhiên cấp vốn tài chính
cho công ty nếu không đủ đảm bảo." James có vẻ lo lắng mà nói.
Tiếng cười quái dị lại vang lên...
"James, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi vào được vị trí cổ đông của Lôi
thị, muốn giật dây để bọn cổ đông khác moi tiền túi ra quá dễ dàng. Bọn
cổ đông đó chẳng lẽ không muốn kiếm tiền hay sao? Hạng mục cạnh tranh
tới đúng là một khối thịt béo không tưởng, ai mà không muốn cắn một
miếng?"
"Cổ đông của Lôi thị?" Hai mắt James sáng lên, "Ý tiên sinh là..."
"James, ngươi cứ giúp đỡ ta đi, ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Vị trí cổ đông Lôi thị này hẳn là ngươi rất thích..." Tiếng nói quái dị
cất lên...
"Thật sao?" James như đang nằm mơ vậy. Nếu có thể ngồi vào vị trí cổ
đông của Lôi thị, như vậy thì của cải và quyền thế sẽ tăng lên gấp trăm
lần.
"Tiên sinh, món quà này thật sự quá lớn, khiến tôi được ưu ái mà có phần lo sợ."
"Đây là cái ngươi nên được hưởng."
"Nhưng mà làm thế nào tôi mới lên được vị trí cổ đông?" James khó hiểu.
"Không nên gấp gáp, yên tâm, chớ nóng vội. Thời cơ tới, cái gì là của ngươi nhất định sẽ là của ngươi..."
"Được được." Đương nhiên James không dám hỏi gì nhiều, xoa xoa tay, nhìn bóng dáng lờ mờ phía xa rồi cố lấy dũng khí hỏi, "Quen biết tiên sinh
lâu như vậy mà vẫn chưa ra mắt tiên sinh, hiện tại có chút tiếc nuối
đó."
"James, thật ra là ngươi muốn hỏi ta vì sao ta không gặp ngươi với diện
mạo thật..." Giọng nói quái lạ đánh trúng vào ý tứ trong lòng gã.
James giật mình sửng sốt, giây tiếp theo thì xấu hổ cười cười, "Tiên
sinh thật sự là cao minh, am hiểu lòng người, thật khiến tôi bái phục."
"Sở dĩ ta không gặp ngươi với diện mạo thật là vì chưa đến lúc, có điều, cũng sắp rồi." Giọng nói quái dị kia như thanh âm ma mị.
James cười nói: "Tiên sinh thận trọng như vậy thật khiến James tôi nể phục."
Tiếng cười quái dị vang lên, "Nếu không phải như thế, ta nghĩ tổ chức
X-Ảnh đã sớm bị Lôi Dận tiêu diệt rồi, đương nhiên là ta phải cân nhắc."
"Tiên sinh nói rất đúng."
"Về đi, dặn dò kĩ đứa con gái của ngươi, phải lưu tâm đến tình hình, có gì biến động phải nói cho ta biết ngay."
"Được, tiên sinh." James cười rồi trả lời.
...
Mấy ngày sau Mạch Khê trở lại DIO. Lúc cô bước vào công ty, liền nhìn
thấy đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang nhìn mình. Điều này
không khiến cô kinh ngạc, nên đương nhiên cũng không tránh né ánh nhìn
chăm chú đó. Tin liên quan đến cái chết đột ngột của chú rể có lẽ đã
được mọi người biết nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bước vào văn phòng Jon, thấy Jon đang nghe điện thoại nên cô lễ phép gõ vài tiếng.
Jon thấy thế thì nói đơn giản vài câu với đối phương rồi đứng dậy đóng
cửa ban công lại, vẻ mặt thân thiết nhìn Mạch Khê, "Cô không sao chứ?"
Chuyện ở hôn lễ anh ta đã biết. Sự tình b