
àm ngơ. Một lúc lâu sau, nước mắt cô đã khô cạn bên môi, cô mới nhìn về phía Lôi Dận, đáy mắt đầy vẻ tuyệt
vọng, bi ai…
"Anh có biết chính mình đang làm gì không? Anh nổ súng giết chết không phải kẻ thù của anh, mà là Phí Dạ…”
"Anh lặp lại lần nữa, theo anh trở về!” Lôi Dận hờ hững nhìn thoáng qua
thi thể Phí Dạ, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, tuy rằng không nói to lên
nhưng vẫn toát ra vẻ sắc bén.
"Anh giết Phí Dạ rồi.” Mạch Khê lặp lại một lần nữa, biểu cảm cực độ bi
ai. Nếu không phải đang có phóng viên ở đây, cô nhất định sẽ nói toàn bộ mọi chuyện ra.
Chỉ có cô mới biết Phí Dạ chết có bao nhiêu oan uổng. Từ đầu tới cuối,
hắn không hề phản bội Lôi Dận, hành động lần này đều là vì muốn gạt bỏ
những lời đồn bất lợi với Lôi Dận mà thôi.
Nhưng rốt cục, vì sao lại phát sinh sự việc thế này? Căn bản là tình huống phát sinh ngoài tầm khống chế của họ!
"Không sai, anh giết hắn, bởi vì ba năm trước đây anh đã từng nói, anh
sẽ không đứng nhìn em với người đàn ông khác có quan hệ gì cả.” Trên
vầng trán Lôi Dận toát lên vẻ lạnh lùng. Cho dù Phí Dạ đã chết trong
vũng máu nhưng ánh mắt Lôi Dận vẫn không có chút dịu đi, vẻ khát máu,
tàn nhẫn đã hoàn toàn che đi vẻ thâm tình của hắn ba năm sau này, một
chút cũng không còn dư…
Nếu còn, thì cũng chính là bản tính ma quỷ không ngăn nổi!
Mạch Khê đột nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ, hốc mắt còn ngấn
lệ đang trực trào ra. Cô đau lòng nói: “Anh làm uổng phí tất cả sự cố
gắng Phí Dạ làm vì anh!”
"Anh thừa nhận cậu ta đã thay anh làm rất nhiều chuyện, nhiều năm như
vậy nhưng sai lầm duy nhất của cậu ta là thu hút sự chú ý của em!” Lôi
Dận từng bước đến gần cô, thân mình cao lớn che trước mặt cô, che khuất
đi ánh sáng trên đầu cô. Hắn chậm rãi cúi người, bên tai cô lạnh lùng
nói…
"Nhất là nhìn thấy em vì cậu ta mà rơi lệ, anh càng cảm thấy mình bị phản bội!”
"Anh…” Rốt cục Mạch Khê không nhịn được liền đứng dậy, ánh đèn loang
loáng không ngừng lóe lên. Ánh mắt bi ai đột nhiên nhìn về phía những
phóng viên đang đứng sau bục giảng kinh, nước mắt lại che mờ đi tầm nhìn của cô…
"Đây là chuyện các người muốn nhìn có phải không?”
Các phóng viên kinh hãi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Lôi Dận giận giữ quát lên…
"Các ngươi cút hết cho ta! Nếu không đi, ta sẽ trực tiếp lấy mạng các ngươi!"
Các phóng viên sợ tới mức mặt đều xanh mét, không nói hai lời liền chạy ra khỏi nhà thờ.
Cả ngôi thánh đường to như vậy nhưng chỉ còn lại bốn người sống, một người chết, vị linh mục thì không biết đã đi từ lúc nào.
Mạch Khê chuyển ánh mắt đến Lôi Dận, giọng nghẹn ngào: "Anh cho là mình
làm đúng sao? Anh có biết không, Phí Dạ vì anh nên mới làm như vậy! Anh
ấy vì bảo vệ anh nên mới quyết định kết hôn cùng tôi! Vì anh, chẳng
những anh ấy hy sinh tình yêu của chính mình, mà còn hy sinh tính mạng!"
Sắc mặt lạnh băng của Lôi Dận đột nhiên ngẩn ra...
"Không phải là anh rất muốn biết đứa nhỏ trong bụng tôi là ai sao?" Mạch Khê bi thương nhìn hắn, thê lương cười, "Đúng là tôi mang thai con của
anh, nhưng tôi không thể nói cho anh, càng không thể để đám phóng viên
đó biết. Bởi vì tôi và Phí Dạ đều biết rõ rằng, một khi chuyện này được
phơi bày thì sẽ mang đến cho anh tai họa thế nào! Nhưng mà anh..."
Cô không nói được nữa, cổ họng cũng như bị nhét đầy vải bông, không có
chút khí nào lọt qua nổi mà chỉ quanh quẩn trong lồng ngực.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Lôi Dận phát sinh biến hóa. Hắn nhìn thoáng qua Phí Dạ đang nằm trên mặt đất, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Một lúc sau,
hắn lên tiếng, giọng đã khàn và nhỏ đi...
"Anh chỉ muốn để em ở lại bên cạnh anh, chỉ như vậy thôi..."
Trái tim Mạch Khê như bị khoét rỗng, đau đớn không thôi. Vẻ mặt của Lôi
Dận khiến cô đau lòng, Phí Dạ đang nằm trong vũng máu cũng khiến cô bất
an. Thì ra tất cả thật sự là kế hoạch biến hóa nhanh khôn lường...Tất
cả, đều là ý trời, là ông trời đùa cợt sao?
"Khê nhi..." Ngay sau đó, Lôi Dận ôm chặt cô vào lòng, tiếng nói trầm
thấp dừng bên tai cô, có chút lạnh lùng nhưng lại như đang áy náy...
"Theo anh về đi, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh. Thật sự...nếu em lại rời đi, anh không biết sẽ còn có thể làm ra chuyện gì nữa."
Mạch Khê ngẩng mặt rơi lệ, không thể nói gì nữa, chỉ có thể dùng giọt
nước mặt để suy nghĩ về người đàn ông trước mặt này. Cô tin rằng những
gì hắn nói đều là sự thật...
Phí Dạ đã chết.
Cái chết của Phí Dạ đã dấy lên một hồi phong ba không nhỏ. Ngay trong
ngày tang lễ của hắn đã có mấy phần tử đến quấy rối ở nơi đặt linh cữu.
Ngay sau đó, người của tổ chức X-ảnh ngang nhiên làm loạn trên địa bàn
của Lôi Dận, gây nên tổn thất liên tiếp cho tổ chức Ảnh.
Mà tình hình bên Lôi thị lại càng thêm nghiêm trọng.
Từ truyền thông đến mạng đều đưa tin về hôn lễ đẫm máu đó. Uy tín của
Lôi Dận đối với xã hội tụt dốc chưa từng thấy. Trong nhận thức của họ,
Phí Dạ luôn là người trung thành, tận tâm, ở bên cạnh Lôi Dận nhiều năm. Thế nhưng Lôi Dận lại vì một người con gái mà bắn chết người anh em của mình. Người đàn ông như vậy thật đáng khinh bỉ.
Cổ phiếu bắt đầu t