
’ là chuyện thường tình phải làm!"
Lôi Dận cười lạnh thấu xương, luồng lạnh lẽo trong ánh mắt vẫn không thể tan đi được...
"Em có thể lập gia đình, có điều, tôi cần biết rõ ràng một chuyện!"
Hơi thở của Mạch Khê như bị chặn lại, thật ngột ngạt...
"Anh muốn biết chuyện gì?"
Lôi Dận nhếch môi, nhưng không có chút ý cười nào trong mắt...
"Tất cả mọi người biết em là con gái nuôi của tôi, đứa con trong bụng em chính là cháu ngoại tôi. Chỉ có điều, tôi muốn hỏi một câu..." Giọng
nói hắn đột nhiên cao lên, kiên quyết, lạnh băng...
"Đứa nhỏ này, rốt cục là cháu ngoại tôi hay vẫn là...con của tôi?"
Tiếng kinh hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, các phóng viên càng như là bắt được tin bất ngờ, ánh đèn loang loáng ngày càng nhiều.
Cõi lòng Mạch Khê hoàn toàn chết điếng, quả nhiên...
Phí Dạ thấy thế thì bình tĩnh nói: "Lôi tiên sinh, hôm nay cho dù là
ngài đồng ý hay không, Mạch Khê đã định là cưới tôi rồi. Thời gian của
hôn lễ đã đến, xin Lôi tiên sinh thành toàn cho."
Đáy mắt Lôi Dận nổi vẻ cô tịch...
"Thật sự là anh em tốt của tôi. Cậu nghĩ rằng tôi không đành lòng giết cậu?"
Phí Dạ nhìn một cách thẳng thắn, gương mặt cương nghị lộ ra sự yên lặng điềm tĩnh...
"Tôi vẫn là người anh em tốt của Lôi tiên sinh, lần này, tôi cá là Lôi tiên sinh không đành lòng!"
"Hay cho một câu ‘không đành lòng’." Lôi Dận cười lạnh, ánh mắt đã sớm
bị vẻ mờ mịt che lấp, bên môi cũng rõ ràng nổi lên sát ý...
"Đáng tiếc, vì người con gái này, cái gì tôi cũng dám làm!"
Lời nói vừa dứt, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại đã thấy vang lên một tiếng súng, vang dội cả ngôi giáo đường...
"A..."
"Trời ạ, giết người..."
Đông đảo khách mời đều điên cuồng thét chói tai, ào ào chạy ra khỏi nhà thờ.
Lại nhìn về phía Phí Dạ, một viên đạn không lệch găm vào vị trí tim hắn. Hắn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lôi Dận, thân mình cao lớn
loạng choạng rồi ngay sau đó ngã rạp xuống đất, thân thể run rẩy...
"A..." Mạch Khê bị một màn bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng, đại
não trống rỗng. Lúc chứng kiến Phí Dạ ngã xuống đất thì cô chạy nhanh
đến bên cạnh hắn, hai tay cuống quýt không biết phải làm thế nào.
Máu theo vị trí tim Phí Dạ chảy ra. Hắn cố gắng muốn đưa tay che lại
miệng vết thương nhưng bất lực, chỉ có thể chăm chăm nhìn...
Vẻ tái nhợt tràn từ ánh mắt sang khuôn mặt Mạch Khê. Cô nhắm hai mắt lại...
Mạch Khê thở hổn hển. Máu của Phí Dạ nhiễm đỏ lên tà váy cưới trắng tinh, mùi máu tươi đã nhanh chóng lan khắp nhà thờ.
Vị linh mục đã sợ ngây người, ngã ngồi trên mặt đất. Phía trên là cây
Thập giá Chúa Jesus cứu thế bị đóng đinh, cũng dính máu đầy mình như
vậy.
"Phí Dạ..." Mạch Khê cố kiềm chế cho bàn tay khỏi run rẩy. Cô muốn đưa
tay kiểm tra hơi thở của hắn. Đừng chết...ngàn vạn lần đừng chết...
Vừa đưa tay ra, sau lưng cô đã bị một lực mạnh kéo lên. Cánh tay đàn ông rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cô không thể gần Phí Dạ hơn
được nữa.
"Sao, đau lòng?" Đôi mắt lo lắng của Lôi Dận nhìn vào vẻ mặt thê lương
cùng kinh hãi của Mạch Khê. Hắn lạnh lùng tuyên bố, "Hắn đã chết rồi."
"Không..." Mạch Khê vô lực lắc đầu, hơi thở cũng vô cùng khó khăn, thậm
chí hai mắt cũng không còn nhìn rõ những gì trước mặt, "Anh ấy sẽ không
chết...không đâu..." "Khê nhi..." Lôi Dận có vẻ như thoả mãn mà ôm lấy cô, lại một lần nữa như ôm bảo vật của mình, thấp giọng
nói bên tai cô: "Em đau lòng vì hắn? Hắn đã chết rồi. Chẳng lẽ đối với
em, anh không bằng một người chết?"
Mạch Khê kinh hãi nhìn đôi môi đang mỉm cười của hắn, không thể tin nổi
mà lắc đầu, rốt cục cũng không khống chế nổi mà hét lên...
"Buông ra, anh là đồ điên!" Nói xong, cô dùng hết lực đẩy hắn ra, một lần nữa chạy đến bên cạnh Phí Dạ.
Hắn nằm trong vũng máu, sớm đã tắt thở nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, tựa như đang ngủ vậy.
Dòng lệ theo hốc mắt Mạch Khê chảy xuống, nhỏ lên mặt Phí Dạ lúc nào không biết, sau đó hòa tan vào vũng máu.
Hôn lễ biến thành tang lễ!
Phóng viên vẫn còn ở hiện trường. Bảy tám người chạy đến sau bục giảng
kinh, cẩn thận giơ máy ảnh ra, chụp lại cảnh tượng đáng kinh hãi này.
Mạch Khê quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống như hạt trân châu, cả người không ngừng run rẩy…
"Phí Dạ, anh tỉnh lại đi…tỉnh lại đi." Thân mình cô run rẩy, cô không
ngừng lay hắn nhưng tất cả chỉ là bất đắc dĩ. Hắn đã chết, ngay cả ngón
tay âm ấm của hắn đã dần chuyển lạnh.
Phí Dạ đã chết!
Lôi Dận đã không chút do dự mà nổ súng bắn chết hắn!
Một khắc trước cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ổn trọng của hắn, bàn tay vẫn còn ấm, sao giờ phút này hắn lại lạnh băng như vậy?
"Khê nhi, theo anh trở về!" Lôi Dận ném súng tới một bên, vẻ mặt hờ hững, nói.
Khách mời đều đã kinh hãi bỏ chạy không còn một mống. Chỉ còn lại Hoắc
Thiên Kình và Úc Noãn Tâm, hai người cũng vô cùng kinh ngạc. Nhất là
Hoắc Thiên Kình, hắn dùng ánh mắt xa lạ nhìn Lôi Dận! Hắn tuyệt đối
không ngờ, Lôi Dận sẽ vì Mạch Khê mà nổ súng giết chết người vẫn theo
hắn nhiều năm – Phí Dạ!
Lôi Dận điên rồi, hắn thật sự điên rồi!
Mạch Khê quỳ trên mặt đất nhắm mắt l