
ng nói: "Tâm tình Dận hôm nay không
tốt. Chuyện anh ấy bảo tìm quản gia và bác sĩ cho Lôi gia gia, vất vả
cho anh rồi, nhất định phải tìm người thích hợp nhất cho ông ấy. Nhất là bác sĩ ấy, tim ông cụ không khỏe, đúng là khiến người khác lo lắng."
"Yên tâm đi." Phí Dạ cười cười, ánh mắt thật dịu dàng. Thấy nụ cười như
hoa nở bên môi cô, hắn không kìm được bèn nâng tay khẽ vuốt mái tóc cô
rồi cúi đầu nói, "Có đôi khi tôi thật sự hâm mộ Lôi tiên sinh."
"Hả?" Trong phút chốc, Mạch Khê không để ý đến động tác của hắn mà chỉ tò mò bởi lời hắn nói.
Phí Dạ thấy cô có vẻ không hiểu thì nụ cười có phần chua xót, "Có cô ở
bên cạnh còn không khiến người khác hâm mộ hay sao? Có thể cùng cô tay
nắm tay, cho dù là phải buông hết mọi vinh hoa phú quý cũng cam tâm tình nguyện." Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Mạch Khê giật mình sửng sốt, cũng chẳng thể hiểu được người trong lời
nói của hắn là ai. Cô quay đầu lại, bất ngờ chạm vào ánh mặt của Lôi Dận phía sau.
"A..." Cô hoảng sợ, "Không phải anh vừa ra khỏi phòng khách sao? Sao mà như ma xuất hiện không một tiếng động thế."
"Em thích cậu ta?" Lôi Dận nhắm mắt làm ngơ, đôi mày hơi nhíu lại, hắn lãnh đạm hỏi.
Đầu Mạch Khê như bị xung huyết. Hôm nay bị sao thế này? Như thể hắn bị thần kinh, cả ngày chỉ muốn tìm người để cãi nhau vậy.
"Đúng vậy đúng vậy, em thích anh ấy, thì sao nào?" Cô cũng tức giận,
hung hăng trừng mắt với hắn, sau lại rầu rĩ đi vào phòng ăn.
Sắc mặt Lôi Dận rõ ràng có biến đổi. Hắn cũng đi theo vào phòng ăn, nhìn theo bóng lưng nhỏ xinh của cô, trong lúc nhất thời lại mềm lòng, từ
sau lưng ôm cô lại...
"Khê nhi, anh có thể mất đi bất kỳ ai, nhưng riêng em thì không thể."
Cảm giác ấm áp tràn ra, nỗi giận hờn trong lòng cũng tan biến, cô để mặc cho hắn ôm, tựa đầu vào bờ vai hắn, "Dận, anh khùng sao? Sao em có thể
thích người đàn ông khác được chứ, anh cũng biết trong lòng em chỉ có
mình anh."
"Anh biết, thật xin lỗi, Khê nhi, vừa rồi là do anh quá nhạy cảm." Lôi
Dận ôm chặt lấy cô, hít sâu một hơi, vùi mặt trong mái tóc thơm ngát của cô, "Khê nhi, anh yêu em, cho nên không thể chịu nổi khi lòng em có nửa điểm mơ hồ, càng không thể chịu được nếu em rời khỏi anh. Anh không thể mất em, mất em tương đương với việc anh mất đi mạng sống này."
"Dận..." Mạch Khê xoay người, nâng
bàn tay nhỏ áp lên má hắn. Trong một khắc này, đôi mắt kiên định vốn có
của hắn lại hiện lên vẻ sợ hãi, như thể có cảm giác khủng hoảng khi mất
đi thứ gì đó.
"Sao anh lại mất em được chứ? Bất kể thế nào em cũng không rời xa anh, cho dù anh có đuổi em đi em cũng sẽ không đi."
Lời nói ngọt ngào, lại có phần nghịch ngợm của cô khiến Lôi Dận mỉm
cười. Hắn thâm tình hôn đôi môi anh đào của cô rồi nhẹ nhàng nói: "Khê
nhi, em biết không? Cả thế giới này có ra sao anh cũng không quan tâm,
chỉ có em mới là quan trọng nhất với anh. Anh chỉ để tâm đến suy nghĩ
của em, cảm nhận tâm tư của em, vì tâm tư của em quyết định mạng sống
của anh, hiểu chưa?"
Mạch Khê cảm động, cổ họng như nghẹn lại, ôm chặt lấy hắn. Cô hạnh phúc
đến phát điên. Giá như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại khắc này, không tiếp tục trôi nữa thì thật tốt biết bao...
Một lúc lâu sau, Lôi Dận nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Nhất định là em rất
tò mò vì sao anh lại hận cha anh như vậy. Còn cả lời đồn anh giết mẹ
nữa."
"Em..." Mạch Khê dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Cho dù anh không
nói, em cũng có thể lý giải được. Em tin là anh làm như vậy vì có nguyên nhân, nguyên nhân này không đơn giản chỉ vì mẹ em. Chỉ có điều, Dận,
nếu anh không muốn nói, em sẽ không ép buộc anh phải nói."
"Không, anh muốn nói cho em biết." Lôi Dận có phần khăng khăng, hắn ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng đặt cằm trên bờ vai cô...
"Kỳ thật anh rất hận cha, là một người cha, nếu thật sự yêu anh thì sao
có thể sơ suất để anh bị mất tích? Trong lòng ông ta, anh không hề có
trọng lượng. Ngay cả lúc anh ở Ngự Hoàng Uyển, anh cũng không hề cảm
nhận được một chút tình thương của người cha."
Mạch Khê nâng tay khẽ vỗ đầu hắn. Cô biết trong lòng hắn có bao nhiêu
đau khổ. Đàn ông không thích kể rõ tâm sự, nhất là hắn. Xét theo tính
cách của người đàn ông như hắn, hẳn là không muốn nói tâm tư với một
người phụ nữ, có điều, hắn lại muốn nói với cô...
"Dận, có lẽ là anh hiểu lầm thôi. Chuyện năm đó chính xác như thế nào
anh đâu có biết, nói không chừng là do cha anh có điều khó nói."
"Em không trách ông ta?" Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Mạch Khê khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Em biết năm đó ông ấy cực kỳ
phản đối mẹ em, nhưng cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi. Bây giờ em cũng không muốn oán hận nữa, oán hận một người thật mệt mỏi. Ngẫm lại xem,
bên cạnh em có anh cả, anh hai, chị gái, quan trọng nhất là còn có anh.
Được một người đàn ông như anh yêu em, sao em còn phải oán hận chứ? Em
thật sự tạ ơn Thượng đế đã ban cho em có anh trong cuộc đời này."
"Khê nhi..." Lôi Dận thực cảm động, nhẹ nhàng thở dài, "Em thật sự là
một nha đầu đơn thuần, có điều như vậy cũng tố