
ủa mọi người. Đương nhiên, Phí Dạ một thân tây trang giày da hoàn toàn
không phù hợp với nơi này, cả người lộ ra sự trầm ổn cũng dụ hoặc, không biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo hắn nữa.
Vẻ đẹp gợi cảm của Mạch Khê khiến
thanh niên ở nơi xa hoa trụy lạc này chợt thèm khát, mỗi nơi cô lướt qua lại có vài tiếng huýt sáo.
May mà Mạch Khê không phải là ngôi sao ca nhạc quá nổi tiếng, cho dù có
người đã xem qua buổi diễn kia, cũng tuyệt đối không thể đem người đẹp
thanh trần tuyệt sắc kia liên tưởng tới thiếu nữ quyến rũ thiêu đốt này, cùng lắm chỉ coi như diện mạo có nhiều phần tương tự nhau mà thôi.
Thân hình cao lớn của Phí Dạ che khuất rất nhiều ánh mắt có mưu đồ với
cô, ánh mắt lạnh lẽo của hắn sinh ra áp lực khiến người ta dù muốn cũng
không dám tới gần.
Lúc này, quản lí của pub bước nhanh lên phía trước, cung kính cúi thấp
người trước Phí Dạ, “Phí Dạ tiên sinh, hoan nghênh đại giá quang lâm..."
Lời ông ta còn chưa nói xong, Phí Dạ khẽ phất tay cắt ngang. Hắn nhìn
thoáng qua Mạch Khê đang tò mò nhìn chung quanh, đè thấp giọng lệnh
người quản lý: “Chuẩn bị phòng cho khách quý, bất kỳ ai cũng không được
phép quấy rầy tiểu thư.”
“Vâng vâng, Phí Dạ tiên sinh, tôi sẽ tự mình đi chuẩn bị.”
Quản lý liên tục gật đầu rồi lại cúi người, ánh mắt len lén đánh giá
bóng dáng xinh đẹp của Mạch Khê một chút, nuốt nuốt nước miếng. Cô nàng
này quả thực có dáng người ngon lành cực kỳ.
Nhìn bóng gã quản lý đang vội vội vàng vàng rời đi, Mạch Khê trở lại bên cạnh Phí Dạ, tò mò hỏi, “Này? Bạn của anh hả?”
Phí Dạ chỉ gật đầu, vẫn chưa giải thích thêm được gì, một người phục vụ
bước lên. Tiếp đó, hắn nói với Mạch Khê, “Tiểu thư Mạch Khê, phòng đã
được chuẩn bị tốt.”
Kỳ thực pub này nằm trên cung đường giải trí vui chơi khá nổi tiếng, mà
con đường này lại thuộc quản lý của tổ chức xã hội đen “Châu”, nhưng tổ
chức này kỳ thực lại là một bộ phận của thế lực “Ảnh”. Nói dài dòng như
vậy, cuối cùng đơn giản lại rằng, pub này thuộc về tổ chức “Ảnh”.
Nhưng chuyện này không thể để Mạch Khê biết được. Ngang bướng như cô, lỡ như biết được nơi này cũng thuộc về Lôi tiên sinh, chắc chắn sẽ không
do dự gì mà tránh thật xa, kế tiếp lại không biết đi chơi chỗ nào.
Phải biết rằng tất cả các pub ở con phố này đều có liên quan tới bối
cảnh của tổ chức mafia “Ảnh”. Nếu cô rời khỏi quán này, đến quán khác
cũng vẫn là tài sản thuộc về Lôi tiên sinh. Chẳng những như thế, nếu
tính toán đến những nơi ăn chơi của thành phố này, hơn một nửa các con
đường kinh doanh, sản nghiệp đều thuộc về tổ chức “Ảnh”.
Bởi vì Phí Dạ là Nghi trượng của tổ chức “Ảnh”, là Châu tế trong tổ chức này, dù công việc lớn hay nhỏ đều hỏi đến hắn. Cho dù mọi người không
thể chính mắt thấy bộ mặt của long đầu (boss) Lôi Dận, nhưng Phí
Dạ thì tất cả đều đã gặp qua. Bất luận kẻ nào cũng biết rằng, lời Phí Dạ nói chính là lời Lôi tiên sinh nói. Việc Phí Dạ làm là việc Lôi tiên
sinh giao cho, không một ai dám làm trái mệnh lệnh của hắn.
Tâm tư luôn luôn đơn thuần như Mạch Khê lại không rõ ràng lắm những
chuyện thế này, một pub nhìn qua rất đơn giản, thật ra bối cảnh phức tạp đến như vậy. Nghe Phí Dạ nói xong, cô chu miệng, “Không cần như vậy, tự nhiên lấy phòng riêng tách biệt quá, bên ngoài náo nhiệt như vậy cơ
mà.”
Nói xong, cô nàng lộp cộp chạy đến trước quầy bar, khuôn mặt kinh ngạc
cùng hưng vấn nhìn người pha chế rượu cao lớn đẹp trai đang pha chế, vỗ
vỗ tay...
“Thật tuyệt!”
Người pha chế này đã sớm quen với ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái, nghe
Mạch Khê nói xong thì chẳng buồn để ý, nhưng vừa nhìn Phí Dạ mới theo
kịp ở sau, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, vội vàng ngừng động tác
tay, ánh mắt mang theo vẻ kính trọng.
Vừa rồi quản lý đã dùng tốc độ sấm sét để nói cho mỗi nhân viên đang làm việc ở đây, Phí Dạ tiên sinh vừa đến pub, cũng để cho mỗi nhân viên
thấy được dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không được phép có chút sơ suất
nào.
“Này, tôi có thể uống rượu anh pha được không?”
Mạch Khê chỉ chú ý đến người pha chế rượu này, thấy anh ta đổ vào một
đống thứ rượu có màu sắc sặc sỡ như vậy, nhất định uống rất ngon.
Chưa để người pha chế trả lời lại, Phí Dạ liền bước nhanh đến quầy ba, ra lệnh...
“Pha chế một ly cho tiểu thư này ‘phấn hồng giai nhân’, thích hợp cho cô ấy uống!” Nói xong câu đó, thân mình cao lớn của hắn hơi rướn lên,
tiếng nhạc ồn ào đè lấp đi mệnh lệnh tiếp theo…
“Nhớ kỹ, không cần dùng rượu!”
“Hả…”
Người pha chế giật mình sửng sốt một chút, ngay sau đó lại khó xử. Vị
Phí Dạ tiên sinh này đưa ra một vấn đề thật khó khăn. Không cần rượu làm sao pha ra cocktail?
Mạch Khê vừa nghe xong ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt
bừng lên vẻ hứng khởi không thôi, vui vẻ hỏi, “’Phấn hồng giai nhân’?
Tên rất dễ nghe, nhất định là uống ngon lắm nha.”
Phí Dạ cười gật đầu, kỳ thực trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn là tiểu thư Mạch Khê đối với rượu cocktail không biết gì, cũng
không biết “phấn hồng giai nhân” kia có hàm lượng cồn thấp nhất trong số rượu ở đây. Dù có dùng t