Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 8.5.00/10/492 lượt.

trên ảnh sao có thể lại là của hắn? Có thể dùng những lời thơ sâu sắc như

vậy để biểu đạt tình cảm thì hẳn là có thể thấy được hắn đã tương tư

cùng chịu dày vò đến nhường nào.

“Bạc Tuyết phi lai vãng——Bạc Tuyết phi——Bạc Tuyết!” Mạch Khê lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên hai mắt sáng lên. Bạc Tuyết!

Trong tòa thành có một khu vườn trồng bạt ngàn Ngọc Sơn Bạc Tuyết. Bác

Hàn Á đã từng nói chỗ hoa đó là do chính tay cha nuôi trồng. Chẳng lẽ

chính là bởi người phụ nữ này?

Nhưng cô ấy rõ ràng là Bạc Cơ mà? Tuy rằng trong tên cũng có một chữ

“Bạc” nhưng hình như chưa từng thấy cô ấy đến tòa thành bao giờ. Ngay cả việc Mạch Khê được nhận vào làm con nuôi trong Lôi gia mãi sau Bạc Cơ

mới biết. Có thể thấy cô ấy hầu như chẳng biết chút gì về những chuyện

trong tòa thành.

Tại sao có thể như vậy?

Mạch Khê cầm khung ảnh lên ngẫm nghĩ kĩ càng, sự nghi hoặc trong đầu

càng ngày càng lớn, mà bí ẩn đằng sau bức ảnh lại như hút cô vào bên

trong.

Cô không thể lí giải được chuyện này. Nếu người phụ nữ trong ảnh đúng là Bạc Cơ thì cô ấy đâu cần phải làm tình nhân bao dưỡng của cha nuôi. Có

thể viết ra những câu thơ thâm tình như vậy, có thể thấy cha nuôi yêu cô ấy vô cùng sâu đậm. Nhưng Mạch Khê nhìn nét mặt của cha nuôi, thế nào

đi chăng nữa cũng không nhìn ra sự quyến luyến, thâm tình với Bạc Cơ,

tối thiểu là ánh mắt với người yêu cũng không giống. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh không phải là Bạc Cơ thì vì sao khuôn mặt lại giống như

đúc vậy? Còn nữa, người phụ này đang ở đâu? Liệu còn tồn tại trên đời?

Hay đúng như lời đồn đại rằng——đã chết trong tay cha nuôi?

Trăm mối nghi ngờ không giả được. Cánh môi gần như đã bị cô cắn gần chảy máu. Đang lúc suy tư trầm ngâm, cô rõ ràng cảm thấy phía sau có luồng

hơi lạnh băng tràn đến.

Mạch Khê đột nhiên quay đầu, hai mắt đột nhiên trừng lớn——

Cha nuôi của cô không biết từ khi nào đã đứng ở cửa. Thân mình cao lớn

dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hắn dưới ánh đèn nhạt

cùng ánh chớp càng thêm phần sắc bén. Giữa đêm khuya thế này, đôi mắt

hắn tựa như một khối ngọc hoàn mỹ, lại chẳng khác gì đôi mắt của loài

sói hoang dã.

Cặp mắt kia không hề chớp mà chăm chú nhìn cô. Mạch Khê thiếu chút nữa

hồn bay phách tán, bàn tay cầm khung ảnh cũng buông lỏng ra.

“A——”

Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại thì bên tai truyền đến một tiếng

“choang”, khung ảnh rơi xuống mặt sàn đá thạch anh lạnh băng, vỡ tan

tành.

Trời ạ! Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt đi. Cô vội vàng ngồi xuống dọn

dẹp mảnh vỡ, trong lúc luống cuống, ngón tay không may xẹt qua mảnh vỡ

nhỏ. Từ ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu đỏ cũng theo đó mà

chảy xuống, nhỏ lên bức ảnh kia.

Khuôn mặt người phụ nữ bị giọt máu trùm lên. Mạch Khê chỉ cảm thấy từ ngón tay truyền đến từng đợt, từng đợt đau nhức.

Chết rồi!

Lần này chết chắc rồi!

Chẳng những bị phát hiện đột nhập thư phòng mà còn làm xáo trộn bên

trong. Điều đáng sợ nhất là cô lại làm vỡ khung ảnh, làm bẩn bức ảnh.

Không còn chút can đảm nào, Mạch Khê chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn

kéo lấy mình. Ngay sau đó, hương thơm nam tính rất quen thuộc tần tầng

bao vây lấy cô, khiến cô gần như nghẹt thở.

“Cha nuôi!”

Mạch Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình của Lôi

Dận, giọng nói trong lúc nhất thời nhỏ đi. Trong lòng cô cực kỳ bất an,

cô đánh vỡ khung ảnh của hắn, nói không chừng hắn sẽ trừng phạt cô.

[2'>: Trong convert có ghi tác giả bài “Điệp luyến hoa” là Diệp Mộng, nhưng mình tìm không thể ra được. Dù có rất nhiều “Điệp

luyến hoa” của rất nhiều tác giả thời Tống, nhưng chỉ có bản của Âu

Dương Tu là mình thấy khá khớp với bản convert nên mạn phép sửa. Mong

các bạn thông cảm.

Câu “Bạc Tuyết phi lai vãng”, trong bản thơ là “Tuyết nhứ phi lai vãng” nhưng trong truyện có chi tiết Mạch Khê nhẩm thơ mà suy ra được cái tên “Bạc Tuyết” nên mình một lần nữa mạn phép luận ra câu trên, chuyển câu

thơ thành một câu dựa theo ý thơ.

Mạch Khê vốn đã vô cùng bất

an, lại còn bị nằm gọn trong vòm ngực cứng rắn của ai đó, cô cảm thấy

như thể mình sắp bị đánh úp đến nơi——

Kỳ thực cô rất muốn thanh minh, rằng mình không hề cố ý đánh vỡ khung

ảnh, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã đến bên miệng rồi lại chẳng thốt ra được chữ nào. Nhất là ánh mắt lạnh băng của cha nuôi vẫn đang nhìn cô

chăm chăm, khiến từ ngữ cứ thế mà chui tọt trở lại.

“Tôi——” Môi Mạch Khê khẽ run rẩy, Lôi Dận chưa đợi cô nói xong đã nhanh

chóng cầm bàn tay chảy máu lên xem xét, lông mày nhíu lại. Hắn ấn cô

ngồi xuống chiếc sô pha rồi không nói không rằng, tiến thẳng về phía bàn làm việc.

“Cha nuôi——”

“Ngồi xuống!” Giọng Lôi Dận không có chút hơi ấm nào, dễ dàng đánh gục mọi nỗ lực của Mạch Khê trong việc hoàn thiện câu nói.

Mạch Khê cứ thấp thỏm không yên, một lần nữa lại bị bắt ngồi xuống. Xét

tình hình thì cô hoàn toàn đuối lý, không thể chối cãi vào đâu được: ra

vào phòng làm việc của hắn mà chưa được cho phép, đã thế còn đánh vỡ

đồ…Thảm thật rồi! Thấy hắn đi qua những mảnh vỡ, tim cô chỉ muốn nhảy ra n


Old school Easter eggs.