
goài.
Khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thân hình bé nhỏ tưởng chừng sắp nghênh
chiến với một trận mưa gió bão bùng, thì lại chỉ thấy Lôi Dận trực tiếp
lấy đồ từ hộp cứu thương, bước qua vô số mảnh vỡ, xoay người tiến về
phía cô.
Mạch Khê sửng sốt.
Làm sao lại có thể xảy ra chuyện hoang đường như vậy? Vậy mà ai đó lại
còn làm ngơ trước vẻ mặt kinh ngạc của cô, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh
rồi mở hộp cứu thương ra, kéo bàn tay nhỏ bé về phía mình——
“Cha nuôi, việc này tôi tự làm được.” Mạch Khê vẫn còn hơi sợ sệt, tự
hỏi trong lòng: “Lẽ nào ông ta lại muốn xử lý miệng vết thương giúp
mình? Kỳ lạ——”
Cuối cùng gương mặt Lôi Dận đã để lộ ra chút xúc cảm, nhưng cũng chỉ là
một tia không vui thoáng hiện trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói một câu:
“Ngốc đến mức điển hình như em thì làm được gì?”
Hình thức thì rõ ràng là câu hỏi rồi, mà sao lúc nào cũng mang tính chất khẳng định thế? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoáng ửng hồng, để mặc Lôi
Dận kéo tay mình. Không rõ vì sao, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt hắn
thì lại như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Dòng điện tê tê khẽ lướt
qua tim cô, khiến nó cơ hồ run lên một chút.
Nhìn lướt qua ngón tay đang chảy máu của cô, đáy mắt Lôi Dận thoáng ẩn
thoáng hiện chút dao động mơ hồ, rồi lại liếc mắt về phía cô.
“Mảnh vỡ bây giờ đã chui vào ngón tay, nên sẽ hơi đau. Kiên nhẫn một
chút.” Giọng nói hắn vẫn vậy, bình tĩnh như thường, nhưng trong đó lại
thoáng hiển hiện một điều gì đó——thân thiết!
Mạch Khê chỉ biết gật gật đầu, nhìn hắn lôi ra một loạt những thứ lỉnh
kỉnh: dung dịch oxy già, một cái nhíp, thuốc giảm đau,…Theo bản năng, cô nuốt nước bọt đến “ực” một cái.
“Sợ à?” Lôi Dận xem ra đã nhìn thấu tâm tư cô nên chỉ ngẩng đầu, liếc mắt một cái, khóe môi hình như còn hơi giật.
“Không.” Gương mặt Mạch Khê hiện lên vẻ quật cường, miệng thì nói thế
nhưng tay đau đến đứt ruột, nhìn tay cô như vậy mà còn dám kêu không
đau.
Lôi Dận cũng chẳng thèm hỏi lại, thản nhiên xử lý những vết thương trên
ngón tay của cô trước, rồi dùng nhíp từ từ gắp mảnh vỡ ra. Toàn bộ quá
trình đều được thực hiện rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng từ tốn, cứ như thể đang bảo vệ cho báu vật vô cùng quý giá.
Ánh sáng màu vàng của đèn tường hắt lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ
nhàng bao phủ ngũ quan như được chạm khắc bằng đá cẩm thạch ấy. Trông
hắn khi chăm sóc cho ngón tay của cô thật nghiêm túc, thật chuyên
chú…Lúc đó, con ngươi hắn không lạnh lẽo như thường nữa, mà lại có vẻ gì đó rất lạ, khiến cô nhìn mà không hiểu…Hình như, đó là một chút dịu
dàng…
Hắn đáng lẽ ra phải vô cùng tức giận mới phải, sao lại băng bó vết
thương giúp cô mà không chút phàn nàn thế này? Cô, hẳn là hoa mắt chóng
mặt, dẫn đến trạng thái không tỉnh táo mất rồi. Nhưng rõ ràng là trong
chốc lát, hắn đã chuẩn bị đâu ra đấy, xem xét vết thương cho cô mà.
Có một điều mà Mạch Khê cũng không thể phủ nhận, nhìn hắn thế này khiến
cô như trúng phải bùa, nên mới có cảm giác mê ly khó tả. Từng cử động
của hắn: giơ tay này, nhấc chân kia đều khiến lòng cô khẽ khàng xao
động, tựa như bọt nước giữa tâm hồ, gợn sóng, rất nhẹ…
Việc hắn chuyên tâm làm việc cũng không ảnh hưởng dù một phần nhỏ đến sự uy nghiêm vốn có. Hắn vẫn thế, cao cao tự tại, trên cả nghìn người.
Dáng vẻ bây giờ lại giống như đang vỗ về, âu yếm người phụ nữ bé bỏng
của mình…
Từ từ——Dừng lại——Dừng lại ngay lập tức——
Đầu Mạch Khê nổ đến “ Đoàng!” một cái. Ma xui quỷ khiến, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?——Trời đất——
“A!” Vết thương ở ngón tay đau nhức khiến cô không nhịn được mà kêu lên, đồng thời cũng kéo cô quay trở về thực tại, mắt đã thoáng có chút lệ.
“Sẽ đau một chút, do mảnh vỡ đâm vào có hơi sâu, nhưng vẫn phải dùng thuốc sát trùng, nếu không sẽ viêm nhiễm.”
Giọng Lôi Dận trầm thấp, ngẩng đầu lên lại thấy đáy mắt cô lấp lánh
nước, xen lẫn chút bối rối, ngón tay cũng bất giác hơi run lên.
“Tôi biết..” Mạch Khê cắn cắn miệng, tỏ vẻ không thoải mái, cũng vì vết
thương tuy nhỏ nhưng rất nhiều. Cánh môi dưới còn lưu lại cả vết răng,
thuốc sát trùng khiến miệng vết thương có cảm giác nhoi nhói, chạm nhẹ
cũng thấy đau.
Thấy bộ dạng nín nhịn của cô, đáy mắt Lôi Dận cũng thoáng lộ tia đau
xót. Hắn xoa xoa đầu cô, bàn tay đó rất to, rất nhẹ nhàng; giọng hắn
cũng trầm hơn nhiều.
“Tốt lắm, chịu một chút nữa thôi, sắp xong rồi. ”
Lời nói như đang dỗ dành trẻ con, vừa ấm áp, vừa mang đến cảm giác an toàn. Mạch Khê sững sờ, ngẩn người một lúc lâu.
Cô cảm nhận được ngón tay đang rất nhẹ nhàng của hắn bỗng run lên, sau đó lại dè dặt hơn, cẩn thận hơn.
Nhưng, có phải là vì cô?
Còn nữa, vừa nãy giọng nói của hắn rất dịu dàng, như đang xoa dịu nỗi đau của cô.
Lẽ nào, cũng là vì cô?
Thực tình, có phải là cô đang nằm mơ giữa ban ngày không??
Trong một khắc, trái tim Mạch Khê chợt lỗi nhịp.
Rốt cuộc Lôi Dận cũng xử lý xong vết thương ở mấy ngón tay cô, băng gạc cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên, nói:
“Nếu em muốn tiêm phòng uốn ván, tôi sẽ mời bác sĩ tư nhân đến.”
Hắn, đang vô cùng bận rộn trong việc tận lực xua tan những ý nghĩ khác
t