
cùng sâu đậm, nếu không vì sao lại nhớ mãi không quên?
Nhưng mà——
Người phụ nữ đó hiện tại ở đâu? Là người phụ nữ thế nào?
Chẳng lẽ——
Ngón tay Mạch Khê run lên——chẳng lẽ thật sự bị hắn giết?
Cô theo bản năng rụt người lại, sau đó rón rén nhấc một cánh tay hắn
đang đặt trên người mình ra, với vội lấy chiếc váy ngủ bên cạnh.
_______________
Thư phòng.
Cả tòa thành to lớn như vậy nhưng chỉ có thư phòng của cha nuôi mới có
thể là nơi cất giấu bí mật. Trước đây sao cô chưa từng nghĩ ra?
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động mơ hồ, dường như là tiếng gợn mặt hồ.
Theo ánh đèn dịu nhẹ trên tường, Mạch Khê rón rén bước lên cầu thang,
từng bước từng bước rất cẩn thận, chỉ sợ một bước bất cẩn sẽ làm kinh
động đến người khác.
Cửa thư phòng không khóa, vì ngoại trừ người hầu vào quét dọn thì không
ai dám bén mảng đến thư phòng của Lôi Dận. Đây cũng là nơi mà Lôi Dận ở
lại nhiều nhất.
Mạch Khê nhấc chân muốn tiến vào, đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên tia
chớp lòe như ánh sáng ban ngày, chiếu rõ mọi thứ bên trong căn phòng.
“A——”
Tia chớp bất thình lình khiến Mạch Khê sợ hãi kêu lên một tiếng, lại vội vàng che miệng lại. Ngay sau đó ngoài trời vang lên tiếng sấm dữ dội.
Bầu trời đêm đang yên lành, vậy mà lại sắp mưa.
Mạch Khê vội vàng bật đèn tường lên. Sắc vàng mờ nhạt lan tỏa ra mỗi góc của thư phòng, xua tan đi bóng tối nồng đậm ngoài cửa sổ, cảm giác bất
an cũng vì thế mà như được giải tỏa đôi phần.
Ba mặt thư phòng gần như đều là giá sách, còn có vài món đồ cổ. Chiếc
ghế sô pha đen chiếm diện tích lớn ở một phía mặt tường, phía sau là
khung cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ ấy là vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết
mênh mông.
Đây không phải là lần đầu
tiên Mạch Khê bước vào thư phòng của Lôi Dận nhưng hành vi lén lút thế
này lại là lần đầu. Bóng đêm quỷ dị bên ngoài cửa sổ lại thêm những ánh
chớp lòe càng khiến cô cảm giác sởn gai ốc.
Đương nhiên cô cũng biết rõ chẳng qua là trong lòng đang lo sợ mà thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ít nhiều làm Mạch Khê bớt bất an. Cô cẩn thận tiến lên phía trước mấy cái giá sách, lại thất vọng phát hiện ra ở đây loại trừ
sách về kinh tế, tài chính, thương nghiệp thì những sách khác rất hiếm.
Trên giá sách còn có thêm vài món đồ cổ trang trí họa tiết rồng.
Thư phòng quá rộng lại khá đơn giản, ngoài sách cùng các văn kiện quan
trọng thì cơ bản là không có gì khả nghi. Vậy muốn tìm thứ gì đó thì
chắc chỉ còn cách lục tung giá sách, mà thứ đó hẳn là cũng rất quan
trọng.
Thân mình Mạch Khê vô cùng nhức mỏi. Bởi Lôi Dận đòi hỏi quá lớn khiến
mấy ngày nay cô ăn không tiêu, lại thêm đêm nay sấm chớp đùng đoàng
khiến tinh thần cô càng không thoải mái. Lẳng lặng ngồi trên sô pha,
Mạch Khê bắt đầu suy nghĩ.
Một khắc trôi qua, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Từng hạt mưa nặng táp liên hồi vào cửa kính, tạo nên những tiếng lộp bộp không ngừng. Mạch Khê có
chút phiền lòng. Cô luôn cho rằng người như cha nuôi hẳn là phải trải
qua quá khứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như thân thế của hắn hay sự tàn nhẫn của hắn vậy. Không ai
sinh ra mà đã tàn nhẫn, cũng chẳng người nào từ lúc chào đời đã mang bộ
mặt lạnh băng đó. Trừ phi hắn phải trải qua rất nhiều sự khắc nghiệt.
Ánh mắt cô vô tình nhìn đến chiếc bàn làm bằng gỗ mộc hương. Trên bàn
rất sạch sẽ, gọn gàng, không khó nhìn ra được bọn người làm lau dọn rất
tỉ mỉ. Ánh mắt ảm đạm của Mạch Khê đột nhiên sáng lên, cô chạy vội đến
trước ngăn kéo của bàn.
Không hiểu vì sao tim Mạch Khê đập rất nhanh, máu trong người dần sôi
trào, tựa như cổ họng còn thoáng thấy mùi máu. Cô cũng rất hoảng sợ, tim đập liên hồi như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra ngoài.
Bàn tay run run giơ ra, cô chậm rãi, cẩn thận kéo ngăn bàn ra——
Bên trong là xấp văn kiện ngay ngắn; liếc mắt một cái là đã thấy chẳng có gì đặc biệt.
Sự tò mò như cơn hồng thủy đánh úp lấy, khiến Mạch Khê không kìm được tiếp tục kéo ngăn thứ hai, ngăn thứ ba.
Hoàn toàn không có gì đáng chú ý!
Một ngăn cuối cùng——
Lúc Mạch Khê chạm vào tay cầm ngăn kéo này, trong lòng đột nhiên nảy
sinh một dự cảm. Cô cảm thấy trong ngăn kéo này nhất định mình sẽ tìm
được thứ gì đó.
Điều làm cô kinh ngạc là ngăn kéo không có khóa. Mà chắc hẳn, ngoài cô
ra thì chẳng có ai dám cả gan vào thư phòng này, huống chi là lục lọi đồ của hắn.
Hít sâu một hơi, cô kéo mạnh ngăn kéo ra——
Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, đột nhiên lại dội thêm một tiếng sấm.
Khuôn mặt mềm mại của Mạch Khê dưới ánh chớp nhòa càng thêm xinh đẹp, đôi mắt cô thì lại nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo——
Ngăn kéo cuối cùng này không giống ba ngăn trước, bên trong không hề có
văn kiện hay mấy thứ linh tinh, mà chỉ có một vật rất đơn giản——một
khung ảnh!
Khung ảnh pha lê phát sáng giữa ngăn mà nó được đặt cũng rất ngay ngắn.
Có thể thấy chủ nhân rất dụng tâm sắp xếp, lấy ra cho vào không hề tùy
tiện.
Mạch Khê theo bản năng nhíu mày lại, hơi thở có chút gấp gáp. Ba ngăn
kéo trước toàn là văn kiện, vì sao ngăn này lại đặt một khung ảnh, mà
khung ảnh này vì sao lạ