Polly po-cket
Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324301

Bình chọn: 9.00/10/430 lượt.

ịu cảnh đói khát.

Lôi Dận nâng ngón tay vuốt ve cái cằm nhỏ của cô thì từ đầu ngón tay

truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm hắn đột nhiên nhíu mày lại. Ngay sau

đó, bàn tay to chuyển hướng kéo cả thân mình nhỏ nhắn của cô ôm trọn vào lòng.

Toàn bộ thân mình Mạch Khê dựa vào người hắn, dường như toàn bộ sức lực

đều bị rút cạn. Khuôn mặt cô chôn trong lòng hắn, mái tóc quăn mềm mại

che khuất đi bờ vai mảnh khảnh. Hai gò má cô được ngọn đèn chiếu sáng

nhưng vẫn có vẻ quá mức nhợt nhạt. Cô nhắm mắt ngủ, hàng lông mi cong

dài cụp xuống làm cô càng thêm phần yên lặng, đáng yêu. Mạch Khê dường

như vô cùng mệt mỏi, tựa con búp bê vải không mang vẻ tức giận, theo bản năng mà nhẹ nhàng tựa vào lòng người đàn ông.

Hai gò má anh tuấn của Lôi Dận vốn dĩ vẫn mang vẻ lạnh băng nhưng trong

chớp mắt lại xuất hiện vẻ nhu hòa như nước. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt

cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu dài. Ánh mắt cũng chạy dọc theo

khuôn mặt thanh tú của cô, rồi chậm rãi nhìn đến những ngón tay mảnh

khảnh của cô thì con ngươi co rụt lại, vẻ căng thẳng.

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô có vài vết tích cọ xát, thậm chí còn có mấy

vết máu đã khô. Đây chắc chắn là hậu quả của việc dùng sức đập cửa lồng.

Lôi Dận vẫn ôm cô trong lòng, nỗi đau đớn chưa bao giờ có nay đã từ từ, từ từ lan ra toàn thân.

“Lôi tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự muốn nhìn Mạch khê tiểu thư dẫm vào vết xe đổ của Bạc Tuyết tiểu thư sao?”



Lời nói của Phí Dạ ban nãy đột nhiên lại vang lên trong óc hắn, va chạm

mạnh mẽ vào sâu trong tim hắn. Ngay sau đó, mi tâm Lôi Dận nhíu chặt

lại, cầm bàn tay cô lên mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Bàn tay cô thực mềm mại, mịn màng. Trong lòng hắn lại nổi lên một chút

bất an…như thế này, thật giống người con gái kia. Lôi Dận lại một lần

nữa nhìn về người con gái trong lòng thì đôi mắt hắn thực căng thẳng.

Ngay cả sự yếu ớt như vậy cũng giống nhau đến thế!

Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng người đàn ông, Mạch Khê ‘ưm’ một

tiếng, rốt cuộc cũng mở mắt. Đôi mắt sáng trong như ngọc của cô hơi

chuyển động một chút, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt anh tuấn của người

đàn ông trước mắt, yên lặng mà nhìn hắn.

“Cha nuôi!” Mạch Khê theo bản năng mở miệng, đôi mắt to tròn, mỹ lệ thản nhiên (bình thản và an nhiên) có chút gợn sóng.

Cô nhìn nhầm rồi, hay vẫn là cô

đang nằm mơ? Nếu không vì sao người đàn ông này lại ôm cô ấm áp đến thế? Ngay cả ánh mắt hắn cũng không băng lãnh như mọi ngày. Có lẽ đây chỉ là một người giống cha nuôi thôi! Nhất định như thế!

Cái chớp mắt nhu hòa của người đàn ông này làm lòng cô nhanh chóng rung động.

Tiếng nói mềm mại, vô lực của Mạch Khê tựa như dòng nước suối ngọt ngào, thơm tho chảy vào tận đáy lòng Lôi Dận. Hắn không khống chế nổi liền

cúi đầu xuống tìm kiếm cánh môi như hoa của cô. Đôi môi con gái mềm mại

thần kỳ, ngọt ngào như mật hoa. Cô tự nhiên không cự tuyệt hắn, hơn nữa

một chút phòng vệ cũng không có.

Lôi Dận tiến vào khoang miệng của cô, cùng lưỡi của cô dây dưa một chỗ, mạnh mẽ, say đắm hôn đôi môi cô.

Mạch Khê giật mình tưởng như đi vào giấc mộng, hai mắt từ từ nhắm lại,

nhẹ nhàng mà đáp lại nụ hôn của hắn. Điều này càng làm hắn thêm điên

cuồng, tựa như dã thú cắn mút cánh môi cô.

Người con gái trong lòng thực mềm mại khiến Lôi Dận dần như lạc lối. Bàn tay thô, to của hắn tiến vào váy cô, thuần thục nắm lấy bầu ngực tròn

trịa của cô. Không biết từ khi nào hắn phát hiện mình có chút mê luyến

thân thể cô. Nụ hoa ngọt ngào trên ngực theo sự phản ứng của cơ thể,

ngượng ngùng mà dựng thẳng lên trong lòng bàn tay hắn. Cảm giác mềm mại, mơn mởn như vậy làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào như một thiếu niên còn ngây ngô.

Mạch Khê ‘ưm’ một tiếng rồi lại lần nữa mở mắt, đột nhiên tỉnh hẳn. Bàn

tay ấm nóng xâm nhập trước ngực làm thân thể cô run sợ, vô lực phát ra

tiếng nói cũng theo đó mà run rẩy: “Không muốn…cha nuôi…đừng như vậy!”

“Không cần sao?”

Lôi Dận áp sát lỗ tai của cô, hôn lên vành tai tinh xảo ấy, “Nhưng mà tôi đã muốn rồi, không kịp nữa!” Hắn than nhẹ.

Hắn nhấc cô ngồi thẳng dậy, xốc váy của cô lên. Xương quai xanh của cô rất tròn, rất đẹp, vô cùng quyến rũ.

Hắn chặn giữa hai chân cô, vẻ đầy phong tình ngậm lấy nửa bầu ngực.

“Đừng…”

Mạch Khê hét chói tai, dồn hết sức lực đẩy người đàn ông ra. Đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi, khiếp đảm nhìn Lôi Dận, ánh mắt đó trong chớp nháy

đã biến thành vẻ cầu xin.

“Cha nuôi, xin ông đừng đối với tôi như vậy! Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, xin ông thả tôi ra ngoài đi.”

Sự cầu xin khẩn thiết của cô cùng thân thể run rẩy, toàn thân phát ra

điểm dè chừng ấy hoàn toàn đánh tan sự dung túng cùng nhu hòa trong mắt

Lôi Dận. Đột nhiên hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng, đôi mắt u lãnh mà cao ngạo. “Tôi thực hoài nghi chính mình biến thành ma quỷ. Vì sao mỗi lần

em nhìn thấy tôi đều kinh hãi như vậy?”

Thân mình Mạch Khê cuộn tròn lại. Cô thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng lại

đến lạnh lẽo, sự mê ly, lưu luyến kia mới chớp mắt đã biến mất. Đúng

vậy! Vừa rồi chính là cô nằm mơ. Cha nuôi luôn hận cô, sao có