Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324332

Bình chọn: 7.00/10/433 lượt.

trừng phạt của ngài, nhưng mà....”

Phí Dạ nhìn về phía hắn, ánh mắt mang vẻ kiên định. “Tiểu thư Mạch Khê

mới mười tám tuổi, kể cả tâm lý lẫn thân thể đều không thể tiếp nhận

được sự áp lực này. Cô ấy hẳn là cũng biết mình sai lầm rồi.”

Lôi Dận hừ lạnh, “Cô ấy nhanh chóng nhận sai như vậy là chính bởi vì muốn tham gia buổi biểu diễn.”

“Buổi biểu diễn này đối với cô ấy rất quan trọng.”

Phí Dạ trầm giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê thực sự chỉ muốn làm một

chuyện. Đơn giản đó là cô ấy muốn tại buổi biểu diễn cho mình hy vọng

được mọi người công nhận, là muốn chứng minh giá trị bản thân. Lôi tiên

sinh, tiểu thư Mạch Khê từ lúc vào công ty đã có rất nhiều cố gắng. Ngài tối thiểu cũng phải thấy được, cô ấy thật sự rất thích âm nhạc, cũng

rất là vui vẻ.”

“Vui vẻ?”

Lôi Dận như là nghe được một chuyện thật buồn cười. “Dường như sự vui vẻ là một thứ xa xỉ. Vì vậy, khái niệm cũng có thể du di được, đôi lúc,

vui vẻ trở nên như một thứ đồ rẻ tiền!”

Phí Dạ nghe vậy sau cũng hiểu rõ,

nhìn thoáng qua Lôi Dận một lúc rồi trầm giọng nói: “Lôi tiên sinh, bảo

vệ một người không nhất thiết phải dùng một loại phương thức. Trừng phạt một người cũng không chỉ có riêng phương thức này. Tôi sẽ phái người

bảo vệ Mạch Khê tiểu thư hai tư giờ, xin Lôi tiên sinh yên tâm.”

Lôi Dận nhìn chằm chằm Phí Dạ, ánh mắt cũng có đôi phần phức tạp, nói

không lên lời. Ánh mắt hắn nghiêm trọng như là rất áp lực, lúc sau mới

thản nhiên hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

“Rất suy yếu!” Phí Dạ báo cáo chi tiết, “Lôi tiên sinh, đối với ngài đây có thể là phương thức bình thường, nhưng đối với Mạch Khê tiểu thư mà

nói.....cô ấy rất sợ hãi.”

Lôi Dận nhíu mày lại, không nói thêm gì nữa.

Phí Dạ theo ánh mắt hắn như là đọc được đôi chút ý nghĩ liền bổ sung

thêm một câu: “Mạch Khê tiểu thư mấy ngày này chưa ăn cơm, nếu cứ như

vậy thì thân thể chắc chắn sẽ suy sụp.”

“Mấy ngày chưa ăn cơm?” Đôi mắt Lôi Dận đột nhiên co rút, như là có chút đau lòng. Ngay sau đó, hắn sải bước đi đến bên bàn, ấn điện thoại.

“Hàn Á, lập tức đến thư phòng!”

Chẳng mấy chốc, quản gia Hàn Á đã bước nhanh vào thư phòng, hạ thấp người, “Lôi tiên sinh có gì phân phó?”

“Mạch Khê vẫn chưa ăn cơm?” Giọng Lôi Dận lại băng lãnh như cũ.

Trên mặt quản gia Hàn Á lộ vẻ lo lắng liền vội vàng nói: “Đúng vậy! Lôi

tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê mấy ngày nay không ăn cơm. Tôi đã phân phó

nhà bếp làm những món cô ấy thích nhất nhưng tiểu thư vẫn ăn không vào.

Quả thực, tôi sợ tiểu thư mắc chứng kén ăn.”

“Tại sao không báo cho tôi biết?” Ngữ điệu của Lôi Dận vút lên, nhưng vẫn không quá nồng đậm vẻ tức giận.

“Điều này....” Hàn Á chần chờ, mất tự nhiên nói: “Lôi tiên sinh không trở về tòa thành, hơn nữa ngài ra lệnh....”

“Được rồi, ông lui ra đi!” Lôi Dận phiền lòng vung tay lên.

Quản gia Hàn Á dừng một chút, giọng nói có vẻ cẩn thận “Lôi tiên sinh, xin ngài thả tiểu thư Mạch Khê đi!”

“Lui ra!” Lôi Dận lại lần nữa giương giọng lạnh như băng.

Hàn Á đành phải bất đắc dĩ rời đi.

Trong thư phòng lại trở về vẻ yên tĩnh, nhưng vẫn còn mang không khí căng thẳng, nguy hiểm.

Lôi Dận theo bản năng thong thả sải bước chân anh tuấn, đi đi lại lại

trong phòng. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, lấy một điếu xì gà định châm lại

ném lại trên bàn, ngữ khí lạnh lùng: “Nhóc con chết tiệt! Thế nào lại

học được thói tuyệt thực!”

Phí Dạ chăm chú theo dõi mắt hắn. Phí Dạ đi theo hắn nhiều năm như vậy,

ngoại trừ tình huống năm đó ra thì đây là lần đầu tiên thấy hắn không

khống chế được cảm xúc như vậy!

Mãi lâu sau, hắn hơi nhíu mi tâm, có chút suy tư, lại nâng mắt nhìn về

phía Lôi Dận, ngữ khí thực bình tĩnh, mang theo một phần kiên quyết.

“Lôi tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự muốn nhìn tiểu thư Mạch Khê đi vào vết xe đổ của tiểu thư Bạc Tuyết sao?”

Một câu nói ra làm Lôi Dận đột nhiên run lên, hắn quay đầu nhìn về phía

Phí Dạ, ánh mắt lộ ra hàn ý cũng sắc nhọn như tên bắn ra vậy.

Phí Dạ không tiếp tục nói nữa, trên mặt không hề có vẻ hổ thẹn, chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.

Lôi Dận nhìn hắn hồi lâu, bàn tay đã nhanh nắm lại thành quyền. Cả hai

người không nói chuyện làm cho bầu không khí như ngưng đọng lại.

Lúc lâu sau, “Rầm” – cùng với tiếng cửa thư phòng ầm ầm đóng lại là bóng dáng Lôi Dận sải bước ra ngoài.

Bên trong thư phòng, Phí Dạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

__________________

Trong lồng sắt vàng, Mạch Khê nhìn qua tựa như người cõi tiên, hơn nữa,

cô mặc chiếc váy ngủ trắng nằm cuộn mình ở một góc lại càng thêm vẻ u

buồn.

Đây là cảnh đầu tiên Lôi Dận nhìn thấy khi bước vào phòng. Trong nháy mắt, đôi mắt xanh hiện lên vẻ đau lòng.

Chiếc lồng sắt được mở ra, vài tên vệ sĩ cũng ngay lập tức canh giữ ở ngoài cửa phòng.

Lôi Dận đi vào bên trong lồng, đứng trước mặt Mạch Khê một lúc lâu, sau

nửa ngồi xổm xuống. Đôi mắt u lạnh của hắn không hề chớp, nhìn chằm chằm đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngay cả cái cằm đầy cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng mà vô lực.

Cô hiển nhiên bị vây trong sự hoảng hốt, lúc ngủ mà cũng cuộn tròn mình

lại. Đây hẳn là phản ứng bản năng của con người khi ch


XtGem Forum catalog