XtGem Forum catalog
Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

tay nắm chặt

thành quyền đánh vào bả vai Lôi Dận.

“Tiểu hồ ly, cô là đang..… lạt mềm buộc chặt!” Lôi Dận đè cô xuống, túm lấy quần áo cô hung hăng xả ra.

Thân hình con gái quyến rũ trên nền đen của ga giường như ẩn như hiện,

lại hơi phiếm hồng như trái anh đào làm người đàn ông thật hận không thể hung hăng xâm lược.

Lôi Dận khép hờ con mắt, lạnh lùng nhìn đôi môi đang run rẩy của cô, cả

người cô cũng như thế mà run bắn lên. Ngón tay hắn tràn ngập ý xâm chiếm mà che lại hai cánh môi hồng nhuận xinh đẹp kia.

Miệng Mạch Khê hé mở định tiếp tục mắng nhiếc lại bị Lôi Dận dễ dàng cố trụ.

“Cô nhất định sẽ được hưởng thụ!” Đôi mắt thâm sâu như biển của người

đàn ông có phiếm chút u lãnh. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo, thân mình

cao lớn hoàn toàn áp chế cô.

Mạch Khê kinh hãi kêu to.

“Bé con, thả lỏng một chút. Biểu hiện như này chỉ càng làm cho đàn ông

muốn cắn nuốt!” Lôi Dận hừ nhẹ, vật đàn ông trực tiếp để lên nơi mẫn cảm của cô.

Toàn thân Mạch Khê run run, giãy dụa thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thoát khỏi sự khống chế của tên ma quỷ này.

“Khê nhi, cô thật sự là rất mỏng manh, có đôi khi tôi sợ cô không chống

đỡ nổi, nhưng mà…” Lôi Dận cố ý thả chậm tốc độ dùng sức xâm nhập một

chút khiến vẻ mặt cô lúc này là đang thống khổ mà thừa nhận.

Hắn dừng một chút, tàn nhẫn cười nhẹ nói: “Cô rất không nghe lời, không

nghe lời sẽ phải chịu sự giáo huấn mới được!” Một chữ cuối cùng nói ra,

người đàn ông này không thể chịu được nữa liền động thân một cái, đâm

vào chỗ sâu nhất của cô.

“A…” Mạch Khê thảm thiết kêu lên, thân mình hướng phía trước mà run run, cảm giác như chỉ trong nháy mắt cả thân thể mình sẽ bị xé rách ra vô

cùng đau đớn. Trong đôi mắt cô đã ứ đầy lệ, mờ mịt như màn sương mù, lại nhìn thấy người đàn ông phía trên đang cuồng dã, xem ra khó có thể

khống chế được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê cũng như cả thân thể tựa như đám lá cây khô bị gió lốc cuốn tung đi, cô có lúc nức nở có lúc lại kêu lên thảm thiết, cảm giác thật trống rỗng, hư không.

Đôi mắt xanh Lôi Dận vẫn lạnh lùng như sói. Hắn kéo một cánh tay của cô

lại buộc cả người cô nâng lên, cả thân mình phải đón nhận hắn nhiều hơn. Gương mặt người đàn ông này tuy rằng vẫn lãnh đạm như cũ nhưng động tác ấy lại bán đứng hắn, làm cho hắn thoạt nhìn như là ma vương tàn nhẫn

nhưng sâu trong đôi mắt thì tràn ngập tình ý.

Động tác của hắn tựa như tràn ngập sự tức giận, mỗi một lần tiến vào đều khiến cho Mạch Khê thảm thiết kêu lên. Sự xâm chiếm của hắn khiến cô

đau đớn vô cùng nhưng kì lạ là cũng có chút rung động, hưng phấn.

“Mở to mắt ra cho tôi!”

Lôi Dận thấy cô nhắm tịt hai mắt liền lỗ mãng ra lệnh, ngay sau đó xoay

khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hướng ra gương lớn. “Nhìn xem cô khát khao đàn ông đến cỡ nào!”

Mạch Khê đau đớn mở to mắt, lại liếc nhìn vào gương thì chỉ thấy một màn thối nát. Cả người nhỏ nhắn, kiều diễm lộ ra không chút che đậy, hai

chân cô như rắn quấn lấy thân người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhưng gần như không thể không thừa nhận sự công kích của hắn.

Thật lâu, thật lâu sau…

Bóng đêm rút đi thì cũng là lúc ánh mặt trời chiếu tỏa khắp nơi.

Bay bổng trong không khí là tiếng con gái kêu thảm thiết. Tiếng kêu

không ngừng truyền ra bên ngoài căn phòng, không sót một tia nào lọt vào tai Phí Dạ. Trên trán Phí Dạ nổi đầy gân xanh, trông có vẻ rất dữ tợn

nhưng cũng như là đang vô cùng nhẫn nại, đau khổ đến cùng cực. Lúc này

đã gần đến trưa, hắn đứng ở đây từ đêm hôm qua mà âm thanh bên trong vẫn như cũ không có gián đoạn. Tiếng của Mạch Khê truyền ra lúc nửa đêm,

gần về sáng có gián đoạn một chút, nhưng bên tai hắn vẫn như văn vẳng

tiếng kêu nức nở. Cho đến bình mình, thanh âm ấy lại một lần nữa truyền

ra, lúc này đã khàn đặc rồi.

“Mạch Khê!” Phí Dạ nắm chặt thành quyền, đôi môi khô nứt gọi ra hai tiếng.

Mạch Khê mê man suốt, đến lúc tỉnh

lại đã là sáng sớm ngày thứ ba. Ánh nắng sớm ôn hòa nhẹ nhàng chiếu qua

khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh thật yên bình.

Đôi mắt Mạch Khê lúc đầu như đang mê ly cảnh sắc dần chuyển mệt mỏi, từ

hai thái dương truyền đến từng cơn đau nhức. Lúc này cô mới hoảng hốt

nhận ra chỗ này không phải căn phòng quen thuộc mà là nơi tràn ngập vẻ

lạnh lẽo, u tịch, mang đậm phong cách thưởng thức của đàn ông.

Đây là phòng Lôi Dận ở Bạc Tuyết bảo.

Cô ‘ưm’ một tiếng, không biết rõ hiện tại đã là mấy giờ. Chỉ biết toàn

thân không một chỗ nào là không đau nhức, cả khung xương tựa như đang

dần gãy nát.

Thường thường là sau khi tỉnh lại, trí nhớ sẽ ùa về, đập thẳng vào ý

thức con người. Khuôn mặt Mạch Khê như mất đi vài phần huyết sắc, trở

nên tái nhợt. Cô không biết Lôi Dận cường bạo cô trong bao lâu, chỉ biết là cô hết một lần lại đến một lần bị hắn ép buộc phải thừa nhận trận

lôi đình ấy.

Người đàn ông này thực sự quá nguy hiểm, sự trừng phạt của hắn chỉ là

dùng thể lực tối thiểu cũng đủ để bức cô đến gần chết đi. Đến đây, Mạch

Khê không khỏi nhớ đến lời Thánh Trạch từng nói, “Cha nuôi của em không phải người bình thườn