Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323362

Bình chọn: 10.00/10/336 lượt.

ẩn trương lên: “Làm sao vậy?”

Cô lắc đầu, “Không làm sao, em không đi được, xương sống thắt lưng, nơi đó… Còn có chút đau.”

Gia Lập thần sắc xấu hổ, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống: “Ngồi lên.”

Xuân Hỉ rất tự giác ngồi lên lưng của anh, ôm cổ của anh, hôn ở bên tai anh, hoan hô: “Gia Lập là nam nhân tốt nhất thế giới!Namnhân tốt nhất thế giới là Gia Lập của tôi!”

Gia Lập bật cười, cô dâu phía trước cũng quay đầu nhìn bọn họ, không cam lòng yếu thế, kiên trì kêu chú rể cõng cô lên núi.

Bốn người đi đến đỉnh của núi Nhật Quang, những tảng đá thật lớn sắp xếp theo hàng, có chút đồ sộ. Bọn họ nhìn lên trời cao, cảm giác cách bầu trời càng gần, đám mây thổi qua, bị từng trận gió bám theo.

Gia Lập giúp đỡ Xuân Hỉ, đứng ở trên một tảng đá, nhìn ra phong cảnh dưới núi, Bờ cát trên bờ biển, nhiều đợt sóng ào lên, nhiều công trình kiến trúc thời dân quốc, kiểu dáng theo kiến trúc Tây Âu hoặc rất có khí thế sắp xếp viền quanh đảo, hoặc những ngôi nhà được núi rừng che giấu ngẫu nhiên lộ ra những điểm đỏ.

Gió biển quất vào mặt, vui vẻ thoải mái.

Bốn người chụp không ít ảnh lưu niệm, ở trên đỉnh núi đi một vòng chung quanh mới đi cáp treo đi xuống. Bọn họ từ trên cao từng chút một từng chút một đi xuống, cảnh sắc từng chút từng chút tới gần trước mắt.

……..

Sau thời gian một ngày, bọn họ đã dạo chơi được nửa đảo, Xuân Hỉ rất thích hình thức nghỉ phép du lịch như vậy, không vội không nóng nảy, tâm tình hưởng thụ cảnh đẹp.

Buổi tối tắm rửa xong, Xuân Hỉ nằm lên trên giường xem tivi, Gia Lập giúp cô mát xa thắt lưng.

“Về sau tận lực rèn luyện thật nhiều, thời gian ngồi làm việc ở bàn lâu, khi không có việc gì làm có thể đứng lên đi lại, như vậy xương sống thắt lưng cũng không đau.” Gia Lập nói.

Xuân Hỉ nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, thoải mái nhanh chóng muốn ngủ.

Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng nữ nhân cười, là cô dâu ban ngày đi cùng. Hai vợ chồng hoá ra ở sát vách bọn họ, so với bọn họ ở sớm hơn một ngày.

Xuân Hỉ mới đầu không có chú ý tới, sau đó, cách vách truyền đến thanh âm rên rỉ đứt quãng của nữ nhân cùng với tiếng ván giường kêu ken két. Xuân Hỉ lập tức phản ứng lại đây biết hai người cách vách đang làm cái gì, cô quay lưng sang, nhìn Gia Lập, thần thần bí bí hỏi: “Nghe thấy được không?”

Gia Lập gõ cô một cái: “Em thật nhàm chán!”

Cô kêu gào, ồn ào: “ Anh mới thật chàm chán! Em là muốn nói, cách âm của nhà trọ này hiệu quả không phải kém bình thường, anh nói, chúng ta ngày hôm qua… em… Cái kia, bọn họ có phải cũng có thể nghe thấy hay không a?”

“…” Gia Lập không để ý tới cô, dựa vào đầu giường tiếp tục đọc sách.

Xuân Hỉ trầm mặc trong chốc lát, có vẻ thanh âm bên cạnh càng thêm ái muội cùng tiêu hồn.

Cô bỗng nhiên nói: “Vì sao người ta kêu nghe hay như vậy, mà em kêu giống như giết heo?”

Gia Lập thật sự không nói gì, bỏ sách xuống, buồn cười nhìn cô: “Có ngươi nói như vậy sao.”

Xuân Hỉ không cho là đúng, nằm tiến vào trong lòng của anh nói: “Em đã hiểu, lần đầu tiên thôi, khẳng định không có kinh nghiệm, về sau luyện tập nhiều một chút khẳng định sẽ kêu dễ nghe. Gia Lập, nam nhân có phải đặc biệt thích nữ nhân kêu như vậy hay không a?”

Biểu tình của Gia Lập trở nên thâm thúy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Xuân Hỉ, có bối cảnh cách vách phụ trợ, không khí hiện nay trở nên rất ái muội.

Cô mặt đỏ lên, trốn vào ổ chăn, kêu lên: “Hôm nay không được! Nô tì thân thể còn bệnh, Hoàng Thượng lần khác lại đến bắt thiếp thị tẩm đi!”

Gia Lập sửng sốt, ôm cô thoải mái cười rộ lên, lôi cô từ trong chăn ra, hôn cô thật sâu một hồi lâu, sau đó tắt đèn, nói: “Ngủ đi.”

Trong mộng, là khuôn mặt tươi cười của Xuân Hỉ bất đồng cảnh với cảnh tượng. Anh càng ngày càng thích hôn cô, môi của cô so với mật đường còn ngọt hơn, làn da so với trẻ con còn mềm mại hơn, anh thích cô ngây ngốc đáp lại, thích cô cắn cắn giống như mèo, càng thích nhìn cô bị anh ôm trong lồng ngực, được nhìn bởi ánh mắt say đắm cùng với gương mặt đỏ hồng.



Edit: gau5555

Beta: meott

Bọn họ ở đảo Cổ Lãng nhàn nhã chơi ba ngày, ngày thứ tư, bọn họ ngồi lên

tàu quay trở lại nội thành, đi đến khu trung tâm, chùa Nam Phổ Đà, cùng

với đại học Hạ Môn nổi tiếng.

Buổi tối, Xuân Hỉ còn muốn đi dạo, Gia Lập lại không đồng ý.

Anh nói: “Nếu không quay về sẽ không còn tàu” .

Xuân Hỉ đành phải buông tha cho cảnh đêm xinh đẹp, ngồi lên tàu trở về đảo Cổ Lãng.

“Vì sao lúc ấy không đặt khách sạn trong thành phố? Như vậy đi tới đi lui

đảo Cổ Lãng không phải càng phiền toái sao.” Gia Lập hỏi.

Ban đêm ở đảo Cổ Lãng rất đặc sắc, ánh sáng màu đỏ, làm cho kiến trúc càng thêm thần bí.

“Bởi vì nơi này xinh đẹp a! Nếu cho để cho em có cơ hội xuyên qua một lần,

em nhất định sẽ đến đảo Cổ Lãng thời kì dân quốc, anh không biết là nơi

này giống như rất xưa, là nơi quan trọng cần đi qua sao?” Xuân Hỉ cười

nói, cô lại cảm thấy, chỗ này đã từng xảy ra chiến tranh khốc liệt, sẽ

trình diễn rất nhiều sinh ly tử biệt cảm động, của giới quân phiệt thần

bí, cùng với những cô gái xinh đẹp, đủ để cho người ảo tưởng.

Từng cô gái đều yêu trong ảo t


The Soda Pop