pacman, rainbows, and roller s
Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323412

Bình chọn: 10.00/10/341 lượt.

ng nhiên nhắc tới chuyện cũ như vậy.

Xuân Hỉ gật gật đầu, lại lắc đầu: “Hình như không nhớ rõ lắm…”

“Khi đó em bảy tuổi, anh mười bốn tuổi. Em tan học sớm, đến trường học của

anh để cùng nhau đi về. Ngày đó rất không khéo, có một bạn học không vừa mắt với anh dẫn theo một đám người tới tìm anh phiền toái, bởi vì có em ở bên cạnh, cho nên anh không muốn xung đột có thể làm em bị thương.

Nhưng mà em vẫn bị thương, một người trong đó muốn đánh anh, em lại

tránh ở phía sau anh, anh không biết, thời điểm bọn họ tiến tới đẩy anh, anh lùi lại phía sau, kết quả là đẩy em xuống cầu thang.” Anh sờ sờ

thái dương của cô, “Chính là nơi này, em lăn xuống thang lầu, cái trán

bị đụng vỡ, chảy rất nhiều rất nhiều máu, nhưng mà em không khóc, đứng

lên nói với đám kia, không được bắt nạt anh Gia Lập. Em có biết khi đó

anh đã khó chịu và tự trách mình như thế nào hay không? Anh không phải

chán ghét em, mà chỉ cảm thấy anh không thể bảo vệ cho em tốt.

Gia Lập hôn hôn thái dương của Xuân Hỉ, nơi đó vết thương đã sớm khỏi hẳn,

nhưng anh lai nhớ rõ ràng thời điểm anh đưa cô đến bệnh viện, vẻ mặt cô

khóc đầy nước mắt, cầm lấy tay anh không chịu thả. Anh từ thái dương của cô, hôn đến ánh mắt, đến hai má, lại đến bên môi, nói nhỏ: “Xuân Hỉ,

anh cho tới bây giờ đều không có chán ghét em.”

Xuân Hỉ hốc mắt ẩm ướt, nhắm mắt lại mặc anh hôn lên môi của cô.

“Khụ khụ.” Bỗng nhiên truyền đến hai tiếng ho khan đột ngột.

Xuân Hỉ cả kinh, mở mắt đẩy Gia Lập ra, liền thấy đôi vợ chồng tân hôn cách

vách, chú rể mở cửa, cô dâu ôm ở thắt lưng chú rể, kỳ quái nhìn bọn họ.

Cô dâu thè lưỡi với Xuân Hỉ: “Không biết xấu hổ! Rõ như ban ngày mà còn hôn nhau!”

Xuân Hỉ tích cực đứng lên, nói: “Làm sao, vậy hai người buổi tối còn…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Gia Lập bưng kín miệng.

Cô dâu không biết bọn họ đang làm gì, vì thế hỏi: “Hai người sao lại không vào trong nhà mà dây dưa?”

Gia Lập nói: “Chìa khoá để quên trong phòng quên không mang ra.”

Chú rể đem cửa mở ra, quay đầu nói với bọn họ: “Phòng chủ còn có chìa khóa, có thể tìm bọn họ lấy.”

Gia Lập nói: “Bọn họ không ở biệt thự, chắc đã đi ra ngoài.”

Chú rể nói: “Không có, vừa rồi lúc lên lầu tôi nhìn thấy bà lão.”

Gia Lập gật đầu, nói cảm ơn với anh ta, liền xuống lầu cầm chìa khóa mở cửa.

Ban đêm, Xuân Hỉ lăn qua lộn lại không ngủ được, cô nằm nghiêng, quan sát

Gia Lập ngủ, nhìn nhìn, không tự giác nằm sát vào trước ngực của anh,

cắn cằm của anh. Cô che miệng cười trộm, lại cầm lấy tay của anh, đi cắn ngón tay.

Bỗng nhiên, Gia Lập xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân, khàn khàn vừa nói: “Không ngủ được sao, đang làm

cái gì? Có biết em trêu đùa như vậy sẽ làm anh bốc hoả hay không?”

Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người: “Anh… anh không phải đang ngủ sao?”

Gia Lập cười, nằm ở bên cạnh cô, bàn tay tham lam tiến vào trong quần áo

của cô, mềm nhẹ vuốt ve, “Ừm, vốn đang ngủ, nhưng mà bị em đánh thức .”

Bàn tay to của anh đặt ở trước ngực của cô nhẹ nhàng miết, hô hấp càng ngày càng dồn dập, chỗ nào đó đang gần sát vào cô dần dần nóng lên, đột đột

đứng thẳng. Xuân Hỉ biết cái này ý nghĩa gì, khẩn trương liếm liếm môi.

Lần đầu tiên bởi vì say rượu, ít nhiều còn có chút mơ hồ, hiện tại là

hoàn toàn thanh tỉnh, cảm quan càng thêm rõ ràng.

Dưới vuốt ve của anh, Xuân Hỉ chậm rãi trở nên mềm mại. Anh đi vào phía trên của cô, cô lại rất tự nhiên ôm cổ anh. Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của

cô, một tấc một tấc đều không có buông tha, dưới nụ hôn của anh, ý thức

của cô càng trở nên hỗn độn, toàn thân bủn rủn vô lực, mê mang nắm lấy

ga giường bên cạnh.

Chân của cô bị anh tách ra, giữa

hai chân được anh hôn dần dần ướt át lên. Cô bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc, tận lực không phát ra âm thanh, nơi này phòng cách âm rất kém

cỏi, cô mới không cần quấy nhiễu giấc mộng của người khác, không để cho

người khác nghe được bí sự khuê phòng bên này.

Gia

Lập thấy cô đã chuẩn bị tốt, lại phủ lên thân thể của cô, nâng thắt lưng của cô lên, gần sát anh, hơi hơi dùng sức, liền xuyên qua cô, chậm rãi

luật động.

Theo mỗi lần anh xâm nhập, cô lại thấp

giọng nuốt âm thanh vào, Xuân Hỉ chưa bao giờ biết nam nhân có thể có

sức mạnh lớn như vậy, đem cô đang ở trên đỉnh lại rơi xuống thật mạnh.

Ở trên giường, Gia Lập không thể nói rất kỹ xảo, nhưng luôn làm cho cô có được sự thoải mái nói không nên lời. Theo mỗi một động tác của anh, cô

đều muốn hò hét lên tiếng.

Một chất lỏng nóng bỏng

vọt vào ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, Xuân Hỉ hơi hơi ngửa đầu, thân

thể hoạ thành đường cong xinh đẹp, run run, một loại cảm giác tê dại từ

đỉnh đầu cho đến mũi chân.

Cô bị Gia Lập nhanh chóng ôm chặt, thả lỏng khẽ thở dài rồi đi ra.

Dư vị qua đi, Xuân Hỉ ôm thắt lưng của anh, bàn tay nhỏ bé có ý xấu vuốt

ve qua lại ở trên eo của anh, Gia Lập bắt được tay cô, buồn vừa nói:

“Không mệt sao? Nhanh ngủ đi!”

Cô cười khanh khách

lên, “Anh có vẻ rất kinh nghiệm a, thành thật khai báo, lần đầu tiên là

anh với bạn gái nào? Em nhớ rõ anh chỉ kết giao có hai người.”

“Ngủ.” Gia Lập nói.

“Được rồi, em đổi v