
h Thu ngồi ở ghế phụ: “Đừng khách sáo với
chị, đừng một câu chị hai câu chị thé, chị không chịu được đâu. Cứ gọi thẳng
chị là chị Vương thôi, mặc dù về mặt tuổi tác thì em có gọi là dì vẫn được,
nhưng cũng phải nể mặt sếp nữa chứ”.
Lạc Trần vẫn luôn quý mến Vương Dịch Thu, nghĩ chị
thật sự rất có bản lĩnh, tính cách lại hài hước, tác phong làm việc thuần thục,
đúng là hình mẫu lý tưởng cho các cô gái. Mặc dù có chút ngại ngùng, cô chưa
gọi người khác là anh, chị bao giờ, nhưng cũng vẫn nói: “Vâng, chị Vương, chị
chọn vài địa điểm đi”.
Vương Dịch Thu đã có sắp xếp, lập tức kêu lái xe đi
đến ba nơi mà cô đã chọn trước đó. Lạc Trần lặng lẽ đi theo sau nghe Vương Dịch
Thu giải thích. Thực ra cả ba căn nhà này đều là dạng biệt thự riêng biệt, chỉ
khác nhau về vị trí, kết cấu và trang trí bên trong đa phần là giống nhau. Lạc
Trần xem một lúc, cảm thấy không cần thiết phải chuyển nhà, cũng là một căn hộ
với bấy nhiêu phòng, khác biệt là thang máy ở trong hay ở ngoài mà thôi. Cũng
có thể khác biệt căn bản chính là việc Lâm Tự cho phép Lạc Sa xuất hiện và tự ý
đi lại. Nhưng đến bây giờ Lâm Tự vẫn không cho phép Lạc Trần động vào đồ của
anh, sống chung như thế có ý nghĩa gì đâu!
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Lạc Trần vẫn chọn một căn biệt
thự trong Sky Garden. Khu biệt thự này khác với những nơi khác ở chỗ, trong đó
không chỉ có biệt thự mà còn có các tòa nhà chung cư, cơ sở vật chất cũng tương
đối đầy đủ, gần đấy có siêu thị, chợ, trung tâm thương mại. Hai căn còn lại có
vẻ không thuận tiện lắm, đi đâu cũng phải dùng xe. Lạc Trần cũng là nghĩ cho
bác Vương và Lạc Sa, Lạc Sa cần phải kết bạn, bác Vương thì phải đi chợ mua
thực phẩm, nếu sống cô lập quá sợ hai người họ không thích ứng được.
Sau khi Lạc Trần chọn xong, Vương Dịch Thu gọi điện
thoại báo cáo lại cho Lâm Tự, nói được một hai câu, Vương Dịch Thu đưa điện
thoại cho cô: “Giám đốc muốn nói chuyện với em”, sau đó cô đi ra ngoài, để Lạc
Trần ở lại căn nhà mới nghe điện.
“Lâm Tự?”
“Ừ, anh vừa xuống máy bay.” Nghe thấy giọng Lạc Trần,
Lâm Tự đột nhiên cảm thấy anh không nên đi công tác. Giọng của Lạc Trần lành
lạnh, dường như anh phạm phải lỗi nhưng sau đó lại quay người bỏ đi vậy.
Lâm Tự cảm thấy lúc này có nói gì cũng vô ích, chỉ
nói: “Lạc Trần, cuộc sống của chúng ta không thể để mấy chuyện chưa xảy đó ảnh
hưởng, cứ nghĩ mãi những chuyện ấy thật quá mệt mỏi”.
“Sự việc bày ra trước mắt, coi như không biết được
sao?”
“Thẳng thắn hình như là cá tính của em phải không?”
“Cá tính của em là thế nào?” Giọng Lạc Trần không phải
muốn gây sự, chỉ đơn thuần là đang thảo luận mà thôi.
“Lăng Lạc Trần!” Cô càng tỏ ra thờ ơ, anh càng cảm
thấy vấn đề nghiêm trọng.
“Vâng?”
“Em không thể để anh thương xót em dù chỉ một chút
thôi sao?” Lâm Tự nói không suy nghĩ.
Lạc Trần một lúc lâu không nói gì khiến Lâm Tự thắc
mắc, không biết cô ấy có còn giữ máy không. “Lâm Tự, anh đừng vì em mà thay đổi
gì, bao gồm cả nguyên tắc của anh. Anh không cần vì mối quan hệ của chúng ta mà
cố gắng đối tốt với em. Ý tốt của anh em hiểu, sau này em sẽ không tùy hứng
nữa, không tùy tiện đòi ra đi nữa.” Lạc Trần nói xong, lặng lẽ đứng nhìn ra ngoài
cửa sổ, nghe hơi thở của Lâm Tự đang lướt qua bên tai.
Một lúc sau, Lâm Tự nói: “Cứ thế này đã”. Lâm Tự nói
xong liền nhấn nút tắt máy. Anh bắt đầu tức giận rồi. Khi anh đưa ra đề nghị
muốn được cùng Lạc Trần chung chăn chung gối đúng là cũng có ý muốn an ủi cô,
muốn làm cô yên tâm. Nhưng bị Lạc Trần chỉ ra như thế, Lâm Tự đột nhiên cảm
thấy cô đã xuyên tạc ý anh, vứt hết thành ý của anh xuống sông xuống biển. Cô
hứa rằng cô sẽ không rời đi, nhưng cùng với đó là trái tim mỗi lúc mỗi xa cách
của cô, cùng với đó là tình cảm ngày một phai nhạt của cô thể hiện rất rõ ràng.
Lâm Tự có cảm giác thứ mà anh nắm được không phải thứ anh muốn, nhưng anh lại
chẳng biết làm thế nào để có được thứ mình muốn. Nắm chặt tay tới mức cứng đờ,
anh chầm chậm duỗi các ngón tay ra, sự tê dại từ tay dần lan tỏa khắp người
anh. Người con gái đáng ghét này, sao không thể khiến anh yên tâm?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Tự cầm điện thoại lên hủy bỏ
lịch trình. Trong lòng anh tự trách mắng mình một vạn lần công tư lẫn lộn nhưng
chân vẫn bước tới quầy để trả vé. Anh muốn quay về ngay lập tức, muốn giải
thích rõ với cô suy nghĩ của mình. Khi đăng ký xong, anh tự nói với mình: “Xong
rồi, giờ mày đã biến thành loại người mà mày vẫn luôn coi thường nhất, luôn bị
phụ nữ làm vướng bận”. Nhưng lòng anh vẫn tự thấy may mắn, chỉ cần khiến Lạc
Trần yên tâm là xong. Anh hoàn toàn không biết rằng, anh cứ từng bước nhượng
bộ, ngày một thỏa hiệp, nhưng đấy lại không phải là điều Lạc Trần muốn.
Lạc Trần nghe điện thoại xong liền đi ra tìm Vương
Dịch Thu, “Chị Vương, hôm nay đến đây thôi, ngày mai đi chọn đồ đạc được
không?”. Ánh mắt cô vô cùng mệt mỏi.
“Được, chị đưa em về trường trước nhé?” Vương Dịch Thu
hỏi.
“Vâng, về ký túc.” Lạc Trần nói xong lên xe, nhắm mắt
lại, không muốn nói gì thêm.
Lạc Trần lê bước chầm chậm lên lầu, bên tai v