
c quyết tâm. Anh cảm thấy
cho dù sau này có thế nào thì bây giờ cũng nên đối xử với cô tốt một chút, để
cô gần gũi với anh hơn cũng chẳng cản trở gì anh cả.
Lạc Trần cầm điện thoại, rất lâu không nói gì. Đã bao
nhiêu đêm, khi cô từ nhà tắm bước ra nhìn thấy chiếc giường không có người,
nhìn căn phòng vắng lặng trống rỗng, cảm giác đau đớn nhói tận tim ấy, cảm giác
ê chề khi bản thân là thứ đồ dùng xong liền bị vứt bỏ ấy, lúc này như trào dâng
trong cô. Giờ anh có cố gắng muốn níu giữ cũng chẳng để làm gì, gần thêm chút
nữa cũng chẳng để làm gì! Lạc Trần thấy máu mình như đông lại, cảm giác tủi
thân không thể nói ra lời.
Rất lâu, Lạc Trần mới tìm lại được giọng nói của mình,
tìm lại được lý trí của mình: “Ở cùng nhau, lại được bao lâu nữa đây?”
“…” Lâm Tự im lặng. Chính vì anh nghĩ tới việc mình và
Lạc Trần ở bên nhau có thời hạn nên mới muốn đối xử tốt hơn với cô, như vậy cô
sẽ không vội vàng đòi chia tay, bản thân anh mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tốt hơn là cứ để như cũ đi.” Lạc Trần cho rằng, nếu
ban đầu làm cô hy vọng, về sau lại khiến cô thất vọng thì thà cứ như cũ còn
hơn. Duy trì mối quan hệ như bây giờ, lúc cô thật sự muốn ra đi cũng sẽ không
đến nỗi đau đớn như đứt tay đứt chân. Lạc Trần tắt máy, cô không muốn nghe Lâm
Tự khuyên nhủ. Đôi khi khoảng cách cũng là một cách bảo vệ, bảo vệ bản thân
không đòi hỏi quá cao, bảo vệ bản thân không mong ước xa xôi.
Lâm Tự tay cầm điện thoại, mày nhíu lại, bị người ta
cúp máy trước, cảm giác thật khó chịu; bị người ta từ chối, cảm giác còn khó
chịu hơn. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Lâm Tự điều chỉnh lại tâm trạng: “Vào
đi”.
Vương Dịch Thu bước vào: “Chủ tịch, đây là tài liệu mà
anh yêu cầu. Nếu không còn việc gì khác, tôi chuẩn bị đi chọn nhà”.
“Không phải vội. Lạc Trần vẫn còn hai tiết nữa.” Lâm
Tự ngập ngừng, muốn hỏi cô vài việc nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào.
Anh biết Vương Dịch Thu rất quý Lạc Trần, có thể là vì họ hợp nhau.
Vương Dịch Thu không để ý tới chỉ đạo của anh: “Tôi
muốn xem trước các căn hộ, như thế sẽ có cái nhìn tổng quát. Đến khi đưa Lạc
Trần đi, mới có thể đưa ra ý kiến chính xác”.
Lâm Tự đành gật đầu: “Đi đi, có kết quả thì thông báo
lại cho tôi”. Việc của nhà mình Lâm Tự cũng không tiện đưa ra để thảo luận.
Khung của mấy căn nhà này không có vấn đề gì, chỉ khác
nhau ở địa điểm và thiết kế. Nếu muốn vào ở ngay trong một thời gian ngắn thì
hai vấn đề đó là tất cả những gì cần suy nghĩ. Vương Dịch Thu bảo lái xe đưa cô
đi xem từng cái một, chất lượng không có vấn đề gì nhưng vị trí không tốt bằng
căn hộ hiện tại. Có ba căn cách trường đại học C không xa, Vương Dịch Thu dự
định đưa Lạc Trần đi xem trước. Cô đoán rằng với tính cách của Lạc Trần, chắc
sẽ không đòi phải đi xem hết rồi mới quyết định, cô ấy không phải là người quá
kén chọn.
Sau khi sàng lọc sơ qua, Vương Dịch Thu đến trước cổng
trường đại học C, thời gian vừa vặn lúc Lạc Trần đang đi ra. Vương Dịch Thu đi
tới: “Lâu thế rồi mới gặp, sao vẫn không thấy cô khác mấy thế?”
Giọng Vương Dịch Thu như đang nói với con mình vậy, cô
luôn rất có cảm tình với Lạc Trần. Rõ ràng, chiều cao một mét sáu tư của Lạc
Trần không có gì thay đổi, chỉ có điều trông cô đầy đặn hơn, vẻ xanh xao cũng
giảm bớt đi một chút.
Ánh mắt Vương Dịch Thu đột nhiên nhìn ra phía sau Lạc
Trần: “Giám đốc Sở, sao anh lại ở đây?”, sau đó cô nở một nụ cười xã giao hết
sức nghiêm túc với Sở Kinh Dương. Đúng thế, Sở Kinh Dương lại bắt đầu đứng
ngoài cửa phòng học của Lạc Trần ôm cây đợi thỏ, anh chẳng có lý do gì chính
đáng để xuất hiện cả. Lạc Trần nhìn thấy anh cũng chỉ nói: “Em còn có việc,
không về ký túc”.
Sở Kinh Dương gật đầu, cùng đi với Lạc Trần ra đến
cửa. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ gặp Lâm Tự, không ngờ người đợi ở đây lại
là trợ lý Vương. Nghe thấy trợ lý Vương chào hỏi mình, Sở Kinh Dương cũng vô
cùng khách sáo đáp lời, sau đó nói: “Hai người có việc, không làm phiền nữa”.
Vương Dịch Thu cũng rất hiểu biết nói: “Vâng, vậy
không làm phiền anh nữa, chúng tôi đi trước”.
Vương Dịch Thu đương nhiên nhận ra mối quan hệ không
bình thường giữa Sở Kinh Dương và Lạc Trần, huống hồ ánh mắt của Sở Kinh Dương
không rời khỏi Lạc Trần lấy một giây. Lạc Trần không để ý tới anh nhưng trước
khi đi cũng quay lại gật đầu chào. Vương Dịch Thu than thầm trong lòng, đây quả
nhiên là cảm giác nhà có con gái lớn mà. Có điều anh chàng Sở Kinh Dương này
cũng không đơn giản, Lạc Trần sao lại gặp một kẻ khó đối phó thế này chứ?
Lên xe, Lạc Trần thắc mắc hỏi: “Sao hai người lại quen
nhau?”
“Giám đốc Sở? Dương Thiên của bọn họ gần đây có dự án
hợp tác với Hoa Lâm, anh ta thường xuyên đến Hoa Lâm họp.”
Lạc Trần có chút khó hiểu, hai người đàn ông này lén
gặp gỡ nhau sau lưng cô, ngoài mặt lại không để lộ bất kỳ biểu hiện nào, không
hiểu họ định giở trò gì nữa? Cô lập tức bỏ qua suy nghĩ này, chuyện nhà cửa lúc
này quan trọng hơn cả.
Cô quay sang nói với Vương Dịch Thu: “Chị giúp em chọn
hai ba căn trước, em chỉ tập trung xem mấy căn đấy thôi”.
Vương Dịc