
cản nhưng không kịp, đành đi tới nhặt lên: “Anh, đây là tư liệu về
bệnh của chị dâu.”
Lâm Tự
không nói không rằng, đi thẳng ra ngoài.
Utah
định đuổi theo, nhưng giọng nói nhạo báng của Hứa Quán Hoàn đã cất lên: “Theo
tôi thấy, anh đừng gây chuyện nữa thì hơn.”
Nỗi ấm
ức trong lòng cả ngày hôm nay của Utah còn chưa biết xả đi đâu, anh đột ngột
quay người lại, chỉ thẳng vào Hứa Quán Hoàn: “Nếu không phải cô cứ bám lấy anh
tôi thì chị dâu tôi cũng đâu phải bỏ đi như thế.”
Hứa
Quán Hoàn ung dung ngồi xuống một góc của chiếc sofa bên cạnh: “Ồ, chị dâu anh
biết tôi và anh trai anh uống rượu cùng nhau nên giận quá bỏ đi sao?”
“Cô
đừng có giả vờ giả vịt nữa. tôi đã nói rồi, anh trai tôi chẳng có ý đồ gì với
cô đâu, cô nên từ bỏ dã tâm đó thì hơn.”
Hứa
Quán Hoàn nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng có chút hơi biến đổi nhưng lập tức trấn
tĩnh trở lại: “Anh trai anh có ý đồ gì với tôi hay không là việc của tôi và anh
ấy, không cần anh phải lo”. Nói xong, cô đứng dậy định bỏ đi.
Utah
lập tức xông lên phía trước, đứng chặn trước mặt cô.
“Anh
định làm gì?”
“Chẳng
làm gì cả, chỉ định làm chút việc tốt, giúp cô quản lý cái miệng vô thiên vô
pháp của mình thôi”. Nói xong, anh ôm lấy Hứa Quán Hoàn, vòng tay qua đường
cong xinh đẹp trên người cô, gắn chặt môi mình lên môi cô.
Khi môi
anh áp sát lại gần, Hứa Quán Hoàn ngửa cổ phá lên cười.
Nụ cười
của cô đầy đắc ý và kiêu ngạo, khiến Utah như bừng tỉnh lại. Hứa Quán Hoàn đang
định mở miệng thì Utah đã đưa tay lên bị miệng cô lại: “Cô không nói gì thì sẽ
xinh đẹp hơn đấy.”
Hứa
Quán Hoàn giật tay Utah ra, “Anh nghĩ tôi định nói gì?”, nhưng cô không buông
mà vẫn giữ chặt tay của Utah.
Utah
dùng bàn tay còn lại bóp chặt hai má Hứa Quán Hoàn, ép cô phải há miệng: “Tôi
phải xem bên trong có ngà voi không. Xì, hình như chỉ có một chiếc răng giả”.
Hứa
Quán Hoàn lúc này đã thật sự tức giận, hất tay anh ra: “Được, anh được lắm. Anh
cứ đợi đấy mà trở thành em chồng của bà chị dâu có chiếc răng giả này đi”.
Utah
đang định phản kích thì một cô y tá đẩy xe đi vào, lấy dụng cụ ra dặn dò: “Hai
người ở đây làm gì? Bệnh nhân đâu, đo nhiệt độ, năm phút sau tôi quay lại lấy”.
Utah từ
nhỏ sức khoẻ đã không được tốt, bị tiêm nhiều quá thành sợ, nhìn thấy y tá lập
tức tỏ ra sợ hãi, vốn chỉ định che giấu bớt đi nhưng lại thành ra nói dối: “À,
chị ấy đang ở trong nhà vệ sinh, sẽ ra ngay.”
Y tá
nhìn họ, cũng không nghi ngờ gì, đưa cặp nhiệt độ cho Utah, sau đó đẩy xe sang
phòng bệnh khác.
Utah
cầm cặp nhiệt độ, đưa Hứa Quán Hoàn: “Nhiệt độ cơ thể phụ nữ các cô tương đương
nhau, cô đo đi, qua loa thôi rồi đưa cho họ”.
“Tôi
không đo, anh tự đo đi”. Hứa Quán Hoàn cảm thấy Utah thật ngốc, “Anh cứ ngồi đó
từ từ mà đo, chờ chị y tá của anh đến lấy, tôi về trước đây.”
Utah
cầm nhiệt kế, đi cũng không được mà ở cũng không xong. Cuối cùng anh bỏ thẳng
nhiệt kế vào túi áo, chuồn ra ngoài.
Khi từ
phòng bệnh đi ra, Lâm Tự đã hoàn toàn tỉnh táo, có điều đầu anh rất đau, hôm
nay đúng là đã uống quá nhiều. Chuyện mà Hứa Quán Hoàn muốn nói, cái mà cô ấy
gọi là câu chuyện ấy, thực ra chỉ có vài câu.
“Lâm
Tự, tôi đồng ý kết hôn với anh, thực ra chỉ là muốn thử sức một chút mà thôi.
Tôi đã từng yêu anh, ít nhất là khi đấy tôi cho rằng đó là yêu. Tôi thích con
người xuất sắc, điềm tĩnh được chỉ định sẵn sẽ trở thành chồng mình như anh, đó
là việc hết sức tự nhiên”.
“Cũng
có thể là do ôm trong lòng ảo tưởng đẹp đẽ của một thiếu nữ như thế, tôi đã hy
vọng tôi có thể tìm được hạnh phúc”.
“Tôi đã
thử tiếp cận anh, thâm chí là trở thành bạn gái của Utah. Thế nhưng cho tới tận
khi chúng ta đi xem mặt, anh vẫn không có chút ấn tương nào với tôi cả”. Hứa
Quán Hoàn cầm ly lên, một hơi uống cạn. Hồi tưởng lại tình yêu say đắm một thời
của mình cũng cần có dũng khí.
“Niềm
vui khi ở bên cạnh Utah là mỗi ngày đều vui vẻ cười đến nỗi không khép nổi
miệng. Nhưng điều đó hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của tôi về tình yêu”.
“Năm
đó, khi biết tin anh kết hôn, tôi có cảm giác như một góc của thế giới đã sụp
đổ. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề, bị coi nhẹ, bị khinh thường, lòng
tự tôn của tôi của tôi bị tổn thương sâu sắc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình
thật bất lực và nhỏ bé”.
“Tôi bị
tổn thương, theo bản năng lại đi làm tổn thương người khác để giải toả. Tôi cãi
nhau với Utah, nói với anh ấy mục đích tôi tiếp cận anh ấy là gì, sau đó chúng
tôi chia tay, tôi ra nước ngoài tự đày ải chính mình. Lúc đó chúng tôi còn trẻ,
cả hai đã nói rất nhiều câu làm tổn thương đến đối phương”.
“Muốn
xác nhận tình cảm của mình thật ra rất đơn giản, chỉ cần một cuộc chia ly, mặc
dù cuộc chia ly này kéo dài tới vài năm. Tôi phát hiện ra tôi nhớ anh ấy, nhưng
rồi nỗi nhớ nhung đó cũng nhạt dần theo thời gian”.
Lâm Tự
từ đầu tới cuối vẫn im lặng nghe, uống hết ly này tới ly khác, đến đây mới xen
vào một câu: “Tại sao lần nào cô cũng lựa chọn phương thức sai lầm để xuất
hiện?’. Lâm Tự không trách móc gì, chỉ không hiểu sao cô ấy lại khiến mọi việc
trở nên phức