Polly po-cket
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324573

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

ã

là rất mềm mỏng rồi. Dã tâm của cô không ngờ cũng lớn đến thế.

Khi anh

cau mày, sắc mặt của Lạc Trần đã trở nên nhợt nhạt, "Anh đã từng yêu em

chưa?". Cho dù anh từng chỉ yêu cô một chút thôi thì cũng đã là một sự an

ủi rồi.

Lâm Tự

cảm thấy nếu Lạc Trần đã nói rõ ra như thế; thì chi bằng nhân cơ hội này mà

thẳng thắn với nhau: "Anh thấy em và yêu cầu của em thật hão huyền, không

bằng nhân cơ hội này yêu cầu thêm một vài sự đảm bảo. Nếu em biết giữ thân phận

của mình thì cuộc sống sau này vẫn vậy, không có gì khác biệt cả".

Lạc

Trần thẳng tay chặt đứt đường lui của mình, "Giữ thân phận gì? Nếu ý anh

muốn nói là em phải chia sẻ anh cho người con gái khác, đồng thời phải coi việc

đó là hiển nhiên, vậy thì ngay bây giờ em có thể nói cho anh biết, em không làm

được".

"Bao

nhiêu người vẫn sống như thế có gì khó khăn đâu?"

Lạc

Trần vẫn quật cường nhìn Lâm Tự.

Lâm Tự

trầm ngâm, rồi như hứa với cô: "Ngoài ly hôn ra, những việc khác đều có

thể thương lượng".

Lạc

Trần cụp mắt, "Được, Lâm Tự, ly hôn đi. Cho dù anh có tái hôn, em cũng

không bỏ đi. Em sẽ ở lại cho đến ngày em trả hết nợ. Nhưng chuyện của chúng ta,

kết thúc rồi".

Ban

đầu, trước khi cô và Lâm Tự kết hôn, không phải cô không nghĩ đến sẽ có việc

như thế này xảy ra, cũng đã do dự. Nhưng hôm nay, khi cô biết rằng sẽ có một

người con gái khác lấy danh nghĩa là vợ sống cùng anh, cùng chia sẻ những tình

cảm ngọt ngào ấy thì sao cô có thể bình tĩnh được? Lúc này, thứ cô cần tuyệt

đối không phải chỉ là sự chung thủy về mặt tình cảm của Lâm Tự.

"Không

được, Lăng Lạc Trần, em đừng hòng thay đổi." Lâm Tự từ chối, sao cô ấy lại

có thể nảy ra một ý tưởng hoang đường như thế chứ.

"Em

đã từng hứa với anh là không bỏ đi, em sẽ thực hiện lời hứa đó. Em hy vọng

chúng ta mỗi người chịu nhường một bước."

"Em

chịu nhường bước nào?"

“Em

đồng ý ở lại, như thế đã là chấp nhận chia sẻ anh với người khác trên hình thức

rồi nhưng em không muốn cùng với người phụ nữ khác chia sẻ thân thể anh."

Nếu không hoàn toàn là của mình thì cô cũng không cần. Lạc Trần lùi bước này,

thật ra cũng đã có ý định rút lui rồi.

"Mấy

ngày nay, em chỉ tính toán việc này thôi sao?"

Thật ra

Lạc Trần chưa từng suy nghĩ nghiêm túc việc này, thậm chí còn chưa nghĩ sẽ phải

nói với Lâm Tự thế nào, anh sẽ có phản ứng gì, cô sẽ ứng phó ra sao, sau này sẽ

thế nào. Cô vẫn đang ở giai đoạn dằn vặt giữa việc nói và không nói. Giờ cô đã

nói hết những gì mình muốn rồi, ngay cả những điều cô vẫn chưa suy nghĩ chín

chắn cũng đã nói ra.

"Điều

kiện của em, anh hãy suy nghĩ đi. Cho dù anh có đồng ý hay không thì em cũng sẽ

nói rõ với vợ tương lai của anh, em sẽ không có bất cứ hành động mờ ám nào với

chồng của cô ấy." Lạc Trần kiên định nói.

Giọng

Lâm Tự bình tĩnh nhưng giá lạnh: "Đừng tự cho rằng mình thông minh".

Không ngờ việc đó mà cô ấy cũng nghĩ ra! Lâm Tự không ngồi yên được nữa, vơ

quần áo của mình, đứng dậy đi ra.

Lạc

Trần cảm thấy mình đã hoàn toàn kiệt sức, giống như sắp gục xuống vậy. Nói hết

suy nghĩ của mình với Lâm Tự xong, cô bỗng trở nên trống rỗng. Cơ thể cô vẫn

còn lưu lại cảm giác nhức nhối của những gì cả hai vừa trải qua, trong không

khí vẫn còn mùi của Lâm Tự nhưng anh thì đã đi xa rồi. Có điều Lạc Trần lại cảm

thấy nhẹ nhõm như chưa từng nhẹ nhõm hơn.

Sau

ngày hôm đó, Lâm Tự không về nhà nữa, cũng không có bất cứ tin tức gì. Lạc Trần

cố gắng không để lộ điều gì bất thường, tiếp tục cuộc sống của mình. Cô không

muốn bất kỳ ai nhận thấy sự khác biệt, càng không muốn phải giải thích thanh

minh gì về chuyện này.

Vì công

việc, Lạc Trần đã gặp Sở Kinh Dương hai lần nhưng anh hoàn toàn không đề cập

đến đề tài đó, thậm chí còn không để lộ bất kỳ cử chỉ quan tâm nào. Vì việc này

mà Lạc Trần vô cùng cảm kích anh. Cho dù chỉ là đang duy trì vẻ bề ngoài giả

tạo của mình, Lạc Trần hy vọng tâm trạng cô sẽ dần dần bình tĩnh trở lại không

bị làm phiền nữa.

Nhưng

sự bình yên đó chỉ kéo dài được một tuần, các loại phương tiện truyền thông bắt

đầu đăng tải tin "Hai nhà Lâm - Hứa liên hôn, chuẩn bị đính hôn trong thời

gian sắp tới", đồng thời bắt đầu không ngừng đưa tin về họ, theo sát hành

tung của hai người.

Lạc

Trần cảm thấy kinh ngạc, cứ coi như cô và Lâm Tự kết hôn lặng lẽ tới mức không

ai biết, nhưng dù sao vợ chồng cô cũng chưa làm thủ tục ly hôn. Lâm Tự gấp rút

muôn tái hôn như vậy không biết có phải đã đảo lộn trình tự không đây? Có điều,

đính hôn thì đâu cần thủ tục gì.

Chuyện

này bung ra, người đầu tiên Lạc Trần phải đối diện là Lạc Sa. Cô vẫn chưa nghĩ

được phải nói với Lạc Sa về chuyện này như thế nào. Sau khi Lạc Sa đọc báo,

không thèm gõ cửa cứ thế xông thẳng vào phòng, Lạc Trần vẫn còn chưa nghĩ xong.

"Chị,

đây là cái gì? Sao bọn họ có thể viết bừa bãi như thế? Họ nói anh Lâm sẽ đính

hôn với người khác!"

Lạc

Trần đón lấy tờ báo Lạc Sa đưa tói, cầm lên xem, trên đó có ảnh của Lâm Tự và

Hứa Quán Hoàn nhưng in không được rõ lắm. Dù vậy vẫn có thể nhận thấy tướng mạo

của Hứa Quán Hoàn rất xuất chúng, hấp dẫn đầ