
nào, mình thì có thể có
biện pháp gì chứ? Mình đã từng hứa với anh ấy là không bỏ đi, mình sẽ không bỏ
đi".
"Anh
ta sắp cưới Hứa Quán Hoàn rồi, cậu vẫn còn nhẫn nhịn mà chịu đựng được
sao?"
"Anh
ấy lấy ai cũng vậy. Mình và anh ấy từ nay về sau không liên quan đến nhau nữa.
Mình có thể sống một cách khổ sở nhưng quyết không sống trong sự thương
tâm."
Mông
Mông không hiểu mấy nhưng cũng không truy hỏi, dù gì thì Lạc Trần cũng đã có
chủ ý của mình, như thế là tốt rổi.
Mông
Mông đột nhiên muốn dốc bầu tâm sự: "Lạc Trần, thực ra sau khi cậu chuyển
về nhà, Lý Kỳ cũng đã từng đến tìm mình".
Người
này sớm đã trở thành nỗi nhục lớn trong đời Mông Mông, sự đùa giỡn của anh ta
hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn lòng tự tôn của cô. Mỗi lần đi
chơi cùng nhau, cô đều cảm thấy giữa hai người như có sự thỏa thuận ngầm, chỉ
là không nói ra mà thôi, thỉnh thoảng anh ta còn lén lút gửi cho cô những ám
thị rất rõ ràng. Có điều Mông Mông lại thường xuyên nghe được tin anh ta thế
này thế nọ với các cô gái khác. Khi Mông Mông tránh xa thì anh ta sáp lại. Khi
Mông Mông đuổi tới gần, anh ta lại buông tay.
Mông
Mông kể lại với Lạc Trần: "Có mấy lần, mình cảm thấy dường như mình đã túm
được vạt áo của anh ấy, nhưng rồi lại nhận ra chỉ là gió đang lướt qua tay mình
mà thôi".
"Mình
càng đuổi càng xa. Sau đó, mình lại một lần nữa nhìn thấy anh ta và người con
gái khác anh anh em em. Mình từ bỏ." Mông Mông giơ nắm đấm, "Cho anh
ta một trận, giải phóng cho anh ta mà cũng là giải thoát cho mình".
Lạc
Trần nhìn Mông Mông, cô ấy luôn khiến người khác phải kinh ngạc. Một cô gái tốt
tính như thế cũng có lúc bị ép đến bước đường cùng. Kỳ lạ là, Lạc Trần không
thấy việc Mông Mông tốt tính và việc cô ấy thỉnh thoảng có hành động bạo lực
xung đột gì với nhau, những việc cô ấy làm là những việc khiến người thân vui
vẻ và kẻ thù thì đau đớn. Mông Mông cũng có mặt trầm tĩnh, nhưng sự trầm tĩnh
phải rèn luyện mà có này không thể thắng được tính nghĩa hiệp và bộc trực thiên
bẩm của cô ấy.
"Đánh
anh ta một trận là có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?"
"Đúng
thế, đánh nhau xong bọn mình lại như anh em. Gặp nhau vẫn cười đùa như thường.
Tác dụng phụ là, những kẻ tới xem đánh nhau hôm ấy, bây giờ gặp mình đều khúm
na khúm núm cả. Ừm, có thể bọn họ đã phát hiện ra mình lợi hại thế nào rồi." Rõ ràng
là Mông Mông đang nói tới một vấn đề hết sức đau buồn,
thế mà nói một thôi một hồi cuối cùng lại có tác dụng như đang kể chuyện cười
vậy.
Quả
nhiên, Lạc Trần đã cười rồi. Mông Mông làm bộ đưa tay lên lau cái trán không hề
có chút mồ hôi nào. Cho dù là khóc hay cười, chỉ cần Lạc Trần đừng dồn nén tình
cảm lại trong lòng là được.
Từ sau
ngày hôm đó, Mông Mông thưòng xuyên gọi điện thoại rủ Lạc Trần ra ngoài chơi.
Nếu Lạc Trần không muốn đi, cô sẽ đến nhà chơi với Lạc Trần, cố gắng không để
Lạc Trần có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung, không để cô có cơ hội
buồn bã một mình. Lạc Trần không phản đối chính sách trông chừng đó của Mông
Mông bởi Mông Mông luôn cố gắng để không làm phiền cô, phần lớn thời gian cô ấy
đều quấn lấy bác Vương đòi ăn đòi uống, dường như quên mất đến chơi với Lạc
Trần mới là nhiệm vụ chính của mình. Bác Vương và Lạc Sa lại tỏ ra thận trọng
tránh nhắc đến bất cứ thứ gì có liên quan tới Lâm Tự, không cho Lạc Trần xem
tin tức, dùng cách riêng của mình để bảo vệ cô.
Họ có
thể cách ly cô với tin tức nhưng không thể cản trở việc Lâm Tự lại xuất hiện
trong nhà. Khi Lâm Tự về đã là nửa đêm. Cha anh đã quay trở lại Mỹ, chi nhánh
công ty ở bên đó cần ông xử lý một vài việc.
Anh cố
ý bỏ đi không một lời từ biệt. Lâm Tự muốn Lạc Trần bình tĩnh lại để suy nghĩ
mọi việc thật rõ ràng. Những lời Lạc Trần nói ngày hôm ấy anh đều nghe thấy
nhưng anh cho rằng đó là những lời nói trong lúc cô giận dỗi mà thôi. Dù sao
cuộc sống sau khi tái hôn của anh cũng sẽ không có khác biệt gì với trước, anh
sẽ không chuyển khỏi đây, cùng không để hai người phụ nữ có cơ hội tiếp xúc với
nhau, Lạc Trần tự nhiên rồi cũng sẽ chấp nhận thôi.
Lâm Tự
về phòng mình để tắm rửa trước, thay quần áo xong mới vào phòng Lạc Trần. Lạc
Trần đã ngủ say. Mấy ngày đầu sau khi anh bỏ đi, ban đêm cô vẫn thường lắng
nghe động tĩnh bên ngoài xem có tiếng động cơ xe hay có tiếng bước chân đi lên
tầng không. Có thể đây là vì trong lòng cô vẫn còn chờ đợi, cũng có thể là cô
vẫn còn ảo tưởng rằng anh sẽ quay về. Nhưng cô luôn ngủ thiếp đi trong sự chờ
đợi dài đằng đẵng ấy.
Lâm Tự
không muốn đánh thức Lạc Trần, dù sao anh cũng rất mệt mỏi. Nếu như cô dậy chắc
chắn sẽ lại cãi nhau. Anh quyết định đợi khi nào tâm trạng của cô khá hơn rồi
mới nói.
Lâm Tự
giơ tay ra nựng nựng má Lạc Trần, cảm thấy khi cô ngủ trông đáng yêu hơn.
Lạc
Trần giật mình tỉnh dậy, bị sự đụng chạm thân thuộc đánh thức. Cô mở mắt ra
nhìn, quả nhiên là Lâm Tự, anh đang định lên giường nằm.
Lạc
Trần lập tức ngồi bật dậy, "Anh định làm gì?".
"Chẳng
làm gì cả, anh rất mệt, muốn ngủ một lát, sáng mai còn có cuộc họp." Nói