
trung thành, thành thực.
Lâm Thăng đưa tay búng hạt bụi trên cổ tay áo comple:
- Thế giới này không có ai là người tốt vĩnh viễn, cũng không có ai là
người xấu vĩnh viễn, tất cả đầu do thời thế quyết định. Sở dĩ Vương Diệu làm như thế là vì khi đó hắn có đầy đủ điều kiện, mà hắn lại đang cần
tiền gấp, hắn ý thức được rằng chỉ cần hoàn thành một động tác đơn giản
là có thể dễ dàng lấy được khoản tiền này, giá thành thấp mà lợi nhuận
siêu cao, rất đáng để hắn mạo hiểm.
Khi Vương Diệu giao nộp hối
phiếu, tôi buông một câu: “Người anh em, cậu là người hiểu chuyện,
chuyện này coi như chưa từng xảy ra”. Vương Diệu đồng thời cũng nộp đơn
từ chức, tôi đọc rồi xé đi:
- Cậu nhóc, đừng buồn bã, hãy dốc
hết sức mình ra, cậu mà đi như thế chẳng phải chưa đánh đã khai sao? Tôi không đuổi cậu vậy cậu còn sợ gì!
Nước cờ này của tôi là học
ông chủ Vạn, sự thực đã chứng minh là tôi đúng, mặc dù vì việc này mà
tôi và Lâm Thăng cãi nhau to một trận. CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA BÁC LƯU
Trong tòa nhà văn phòng được sơn
màu xanh lam, tôi đứng bên cửa sổ ở phòng làm việc tầng mười một, nhìn
ra những đám người và xe cộ đang len lỏi trong con đường Tình nhân, tâm
trạng vô cùng thoải mái, tôi thấy may mắn vì phán đoán của tôi về Vương
Diệu là chính xác.
Chiếc điện thoại trên bàn bất chợt được chuông cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi, giọng nói của Lạc Lạc gần như thì thào:
- Lý tổng, ngoài này có một người tìm anh.
Tôi hỏi là ai, cô ta nói không quen, là một bác gái khoảng ngoài năm mươi tuổi, cứ kiên quyết đòi vào gặp tôi.
Tôi còn đang hoài nghi đã thấy bà ta xuất hiện ngay trước mắt:
- Lý tổng phải không?
Tôi khựng lại chưa kịp trả lời, bà ta vừa đi vào vừa bổ sung một câu:
- Tôi là mẹ Lưu Hân.
Bản năng mách bảo tôi nhìn ra ngoài, phát hiện Lưu Hân không có ở chỗ ngồi.
Tôi vội vàng mời bà ta vào phòng, sai Lạc Lạc đi lấy nước, nhưng bị bà ta ngăn lại:
- Tôi biết ông chủ các anh rất bận rộn, tôi nói ngắn gọn để không làm mất thời gian của anh.
Giọng điệu của bà ta rất cứng rắn, tôi cảm giác không có chuyện tốt đẹp, bèn dịch ghế ra mời bà ta ngồi xuống, nói:
- Không sao cả, cô cứ nói đi, không làm mất thời gian đâu.
- Lý tổng, Lưu Hân nhà chúng tôi mất bố từ sớm, từ nhỏ đã nương tựa vào
tôi, ba năm trước nó có người yêu, thằng bé rất cầu tiến, lại lễ phép,
tôi thích nó lắm, nhưng thời gian trước nó chia tay với Hân Hân. Tôi
biết con bé thích cậu, cậu là ông chủ của nó, lại rất tài giỏi, nhưng
cậu đã có gia đình, nể tình mẹ con tôi mẹ góa con côi, Lý tổng, tôi cầu
xin cậu tha cho nó được không?
Bà già mở miệng ra là gọi tôi một điều “Lý tổng”, hai điều “Lý tổng” khiến tôi thấy không thoải mái, ba
chữ “tha cho nó” khiến tôi thấy thật kỳ lạ, ý bà ta là chuyện tối hôm đó sao? Tôi tới bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, hơn nữa, sau đó thái độ của tôi rất rõ ràng, cô ta và bạn trai chia tay cũng có phải vì tôi bắt cô ta làm vậy đâu. Tôi không thể nào giải thích hoặc chứng
minh được điều gì, xử lý chuyện tình cảm phức tạp vốn không phải sở
trường của tôi, hơn nữa rất có khả năng cắt không đứt càng thêm rối, bởi vậy chỉ biết gật đầu lấp liếm, mười lăm phút sau tôi đỡ cánh tay bà ta
và nói khéo để bà ta ra về.
Sau đó tôi hỏi Lưu Hân rốt cuộc là có chuyện gì, cô ta không trả lời thẳng mà còn hỏi tôi là mẹ em đã nói gì với anh?
Tôi cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta:
- Mẹ cô không nói gì, nhưng một mình bà nuôi cô lớn thành người cũng
không dễ dàng, với lại anh bạn trai cô cũng chăm sóc cô rất chu đáo, mẹ
cô thích cậu ấy lắm.
Lưu Hân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Cho dù thế nào, vấn đề tình cảm cũng là chuyện riêng của em, mẹ em không quản được.
Lần đầu tiên khi Lưu Hân nói thích tôi, tim tôi đập rất nhanh, thậm chí còn thấy mặt mình nóng bừng, đến tôi cũng không thể tin được một cao thủ
tình trường như tôi lại có phản ứng như cậu thiếu niên lần đầu biết yêu, có thể vì sự thổ lộ chân tình của cô ta thực sự rất hiếm thấy trong một thế giới tràn đầy sự chém giết lẫn nhau này, nhưng những lời cô ta nói
bây giờ lại mang tới cho tôi áp lực, tôi hầu như không thể nào vui nổi.
Tôi có thể vui vẻ với tình một đêm, có thể trả một cái giá cao, nhưng
không thể chơi đùa với tình cảm, huống hồ giờ tôi chỉ cần cái khoái cảm
kéo dài ba phút mà không phải những nỗi nhớ dài dằng dặc kéo dài quanh
năm. Tôi trốn tránh ánh mắt của Lưu Hân, cúi đầu nói:
- Lưu Hân, nếu tôi phạm sai lầm gì với cô, tôi xin lỗi, cô nên tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Khi nói câu này, tôi cảm thấy rõ ràng mình như hụt hơi, trong lòng tràn đầy sự giả dối, quá nhiều gã đàn ông trên ti vi sau làm chuyện không nên
làm đều dùng những câu như vậy đế trốn tránh, và cũng quá nhiều người
phụ nữ sau khi tung ra một cái tát đã lớn tiếng hỏi:
- Vì sao anh không nói câu đó trước khi có được tôi? Anh có còn là thằng đàn ông nữa hay không?
Nhưng Lưu Hân có một điểm khiến tôi không nỡ đối xử tàn nhẫn, đó là vì cô ta
khác những người đàn bà khác, lúc này cô ta không hề chì chiết sự giả
dối của tôi, chỉ cắn môi lặng lẽ nói:
-