80s toys - Atari. I still have
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324373

Bình chọn: 8.00/10/437 lượt.

ậu nói xem tôi đối với cậu thế nào?

- Chắc chắn là không còn gì để nói rồi, Lý tổng rất coi trọng em, còn cho em phụ trách khách hàng quan trọng nhất là Khoa Đạt, tiền lương và cả

đãi ngộ với em đều tốt.

Đây là điều mà tôi muốn nghe thấy:

- Vậy là tốt, nhưng cậu cảm thấy cậu đối với công ty thì sao?

Vương Diệu hắng giọng, ưỡn thẳng lưng:

- Dạ, em luôn trung thành một lòng một dạ với công ty, làm việc cố hết khả năng của mình.

- Vương Diệu, nếu cậu đã cảm thấy công ty đối với cậu không tệ, cậu cũng

đã nỗ lực thì tốt, tôi cũng cho là vậy. Tôi nói thật lòng, luôn đối xử

với cậu như với anh em trong nhà, cậu nói đúng không? – Tôi dừng lại

nhìn Vương Diệu, Vương Diệu gật đầu, – Sở dĩ là tôi gọi cậu tới sớm là

nhân lúc công ty không có người, ta nên giải quyết xong sự việc. Người

làm anh như tôi muốn cứu cậu một lần, cậu vẫn còn trẻ, con đường còn

dài, tôi không muốn cậu gánh một cái tội không thể ngẩng đầu lên được.

- Lý… Lý tổng, em không hiểu ý của anh lắm.

Tôi dừng lại, móc ra một điếu thuốc đưa cho hắn:

- Không cần căng thẳng. – Lúc châm lửa, tôi nhìn xéo hắn, tôi nói thế

khiến hắn càng tỏ ra căng thẳng hơn, tôi cảm nhận được điều đó.

- Tình hình ngày hôm qua tôi đã tìm hiểu rõ, cậu ra khỏi đồn cảnh sát lúc hai hai giờ ba lăm phút, hai hai giờ năm lăm phút về tới nhà, đồn

trưởng Vương gọi điện thoại cho tôi, đó là anh em của một người bạn của

tôi. Chắc cậu biết sự lợi hại của cảnh sát, nếu thực sự bị để ý rồi, họ

có thủ đoạn để sử dụng, chứ không văn minh như tôi đâu, nhưng tôi hy

vọng chính miệng cậu nói cho tôi biết, tôi đảm bảo sẽ coi như không có

việc gì xảy ra.

- Lý tổng, có phải anh nghi ngờ em nói dối, nghi ngờ em nuốt trọn hai triệu đó không? Nói thật lòng, Vương Diệu em có dã tâm ấy cũng chẳng có gan.

Tôi đứng lên đi hai bước bên cạnh cái bàn, nói rõ từng tiếng:

- Xem ra cậu vẫn không tin tôi, có mấy điểm tôi buộc phải nhắc nhở cậu.

Thứ nhất, từ hôm qua sau khi hối phiếu bị mất, ngân hàng vẫn chưa hề mở

cửa, thế nên chắc chắn tiền vẫn chưa lấy được đi, chín giờ ngân hàng làm việc, Lưu Hân sẽ lập tức tới đó báo mất hối phiếu, như thế cho dù ai có lấy được tấm hối phiếu này cũng chỉ coi như một tờ giấy vụn. Thứ hai,

cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ai tới ngân hàng lấy tiền thì chỉ

mười phút sau họ sẽ tới bắt. Thứ ba, hai triệu không phải là hai mươi

nghìn, phía cảnh sát rất có hứng thú với con số này, bởi vì tôi đã hứa

nếu họ phá được vụ án này tôi sẽ cho họ năm phần trăm, tức là một trăm

nghìn tệ để cải thiện điều kiện làm việc của họ. Đồn trưởng Vương tối

qua gọi điện thoại cho tôi đã nói, chuyện này đơn giản như con kiến, giờ chỉ chờ thái độ của tôi, cho dù có cứng miệng đến đâu họ bắt cũng phải

mở. Thứ tư, tối qua ông chủ và nhân viên nhà hàng đã nhớ ra, những người ngồi xung quanh bàn cậu đều là khách quen, thế nên muốn tìm họ cùng lắm chỉ mất một ngày. Thứ năm, tôi biết mẹ cậu bị nhiễm độc nước tiểu, cần

có sáu trăm nghìn để làm phẫu thuật, cậu đang lo lắng vì việc này.

Tôi vừa nói vừa dùng ánh mắt quan sát phản ứng của Vương Diệu, khi nói đến

điểm thứ ba, hắn đã bắt đầu đưa tay ra cầm ly nước, bàn tay hơi run rẩy, suýt nữa làm trào nước ra ngoài, trong lòng tôi đã nắm chắc được bảy,

tám phần.

- Cuối cùng tôi còn muốn nói một điều, thực ra tôi

cũng có trách nhiệm, chưa quan tâm chu đáo tới cậu, cậu hiếu thuận như

thế là việc tốt, nói thật lòng tôi rất thích những người hiếu thuận,

nhưng cậu có khó khăn gì tại sao không mở miệng nói với tôi? Không nhất

định phải áp dụng cách làm cực đoan như thế. Cậu xem thế này được không, chỉ cần cậu đưa hối phiếu ra, tôi có thể dùng danh nghĩa cá nhân cho

cậu vay năm mươi nghìn tệ, hơn nữa tôi đảm bảo chuyện này không nói cho

người thứ ba biết, lập tức báo cho công an hủy vụ án, coi như chưa có gì xảy ra.

Tôi vỗ vai Vương Diệu, ngồi xuống cạnh hắn, gương mặt

mệt mỏi tiều tụy của hắn không hề kém tôi hôm chơi ở Macao ba ngày liền. Ôi đồng tiền, mày đúng là vừa đáng yêu vừa đáng hận, mày có thể giúp

người ta giải quyết khó khăn, cứu người ta khỏi nguy hiểm, nhưng lại có

bao nhiêu con người vì mày mà ngày đêm nghĩ ngợi, vì mày mà gần như phát điên.

Vuông Diệu đặt chiếc cốc xuống bàn, bỗng dưng quỳ thụp trước mặt tôi.

Trong con đường lập nghiệp hơn mười năm của tôi, nếu tính về những sóng gió

trong đời có lẽ lần làm điều khiển bị lừa hết cả vốn lẫn lãi là một lần, sự kiện hối phiếu lần này cũng được tính là một lần. Sau chuyện đó tôi

nghĩ nếu khi đó tôi không thuyết phục được Vương Diệu, hắn đánh chết

cũng không chịu thừa nhận, cho dù cuối cùng hắn không lấy được khoản

tiền đó, có thể tôi cũng không thể nào kiếm được khoản tiền bảo đảm một

triệu tệ trước khi đấu thầu. Cuộc sống có những lúc thực sự biết trêu

ngươi người ta, có ý hái hoa, hoa không nở, vô tình trồng liễu, liễu lại xanh. Những chuyện như thế đã xảy ra với tôi rất nhiều lần.

Mấy ngày sau tôi hỏi Lâm Thăng và Cảnh Phú Quý:

- Làm người sao có thể như thế? Công ty đối với hắn không bạc, vậy mà hắn lại gây ra chuyện này! Hắn vốn là người rất