
i kéo tôi xuống địa ngục ấy là kiệt tác của
hắn.
Để không đến nỗi một mình tôi chiếm hết vinh quang, tôi nói với Bành Tiền Tiến:
- Xe của cậu phải hỏi Lâm tổng có đồng ý hay không?
Lâm Thăng mặt không chút biểu cảm, nói:
- Xe à, có thể suy nghĩ được, nhưng phải dưới năm trăm nghìn.
Hoàn toàn khác với tính cách nóng nảy, bốc đồng của tôi, Lâm Thăng rất lạnh
lùng, điềm tĩnh, không thể nào hoạt bát lên được, không thích giao tiếp
với những người quê mùa ăn to nói lớn, chỉ đôi ba câu thấy không hợp là
đã chưng ra ngay bản mặt lạnh lùng, nói chuyện cũng thẳng thắn, dễ đắc
tội với người khác. Cũng như ban nãy, khi hứa mua xe cho Vương Diệu, tôi đã thầm tính, thưởng xe cũng được, nhưng không nói là xe gì, xe BMW một triệu cũng là xe, mà xe nội địa một trăm ngàn cũng là xe, xe Jeep ba
mươi nghìn cũng là xe, bây giờ việc gì phải nói rõ ràng như thế, cứ để
họ vui vẻ một lát, đến lúc mua thật khống chế sau là được. Về điểm này
Lâm Thăng không thể khéo léo, hắn cứ phải nói ra, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, trước toàn thể nhân viên trong công ty, hắn vẫn thể hiện mình là
một kẻ nhỏ mọn, keo kiệt. Gã MBA sắp tốt nghiệp như Lâm Thăng tuy rất
giỏi quản lý tiền bạc, nhưng để có một đầu óc linh hoạt vẫn còn phải bái tôi làm sư phụ.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy cô gái đòi đi hát Karaoke:
- Bộ phận Bán hàng ngày nào cũng được ăn uống hát hò bên ngoài rồi, hôm nay chúng tôi cũng phải bắt chước một hôm!
Tôi nói:
- Các cô, các cậu cứ đi với nhau, tôi với Lâm tổng đi cùng mọi người lại không thoải mái.
Nhưng đám đàn bà hôm đó đã vứt bỏ hoàn toàn vẻ đoan trang thục nữ thường ngày, đua nhau nói không ngừng:
- Chẳng lẽ lại sợ bọn em ăn thịt các anh?
Người nói là Tiểu Diêu của bộ phận Mua sắm, dù sao cũng là bà mẹ của đứa con
mười tuổi, mỡ ở bụng còn to hơn cả ngực, bởi vậy cô ta rất bạo miệng, cô ta không ngừng lên tiếng kêu gọi đám con gái “bình thường làm việc cho
ông chủ, hôm nay thử cảm giác mình là cấp trên”, rồi lại luôn miệng nói
chúng tôi phải “gần dân”, “vui với dân”, tôi vốn hay thương hoa tiếc
ngọc, làm sao chịu được những lời đó của họ, đành nói:
- Được
rồi, được rồi, đừng kéo nữa, đi với các cô được chưa? – Một tràng pháo
tay vang lên, đoàn người chúng tôi hào hứng kéo đến hộp đêm Kim Bích.
Cảnh Phú Quý vốn không bao giờ biết mệt mỏi với những trò giải trí, đã không chịu được từ lâu, vừa lên xe là móc điện thoại ra ngay. Tôi biết hắn
định làm gì, bèn nhắc nhở hắn đặt một phòng hạng trung là được:
- Toàn bộ cộng lại là mười hai, mười ba người, toàn bộ. – Tôi cố ý nhấn
mạnh hai chữ “toàn bộ”, Cảnh Phú Quý quay đầu lại nhìn đám con gái ở
hàng ghế sau mặt cười đểu cáng:
- Hiểu không? Ý của Lý tổng là các cô cũng thế đấy nhé.
Mấy người con gái không nổi giận, đấm thùm thụp lên lưng Cảnh Phú Quý, chửi hắn xấu xa, bỉ ổi. Lạc Lạc thò đầu qua:
- Lý tổng, anh cứ coi bọn em như người tàng hình đi, không cần đề phòng, thích làm gì thì làm.
Cảnh Phú Quý lập tức tiếp lời:
- Người đẹp, đừng có thô lỗ thế được không? Hở một chút là nói đến chữ “làm”, nghe chẳng nho nhã gì cả.
Lạc Lạc hừ với anh ta một tiếng, nói:
- Anh lòng dạ đen tối, việc gì cũng nghĩ sang hướng đó.
Cảnh Phú Quý nghe thấy thế càng hào hứng, lớn tiếng hỏi:
- Em nói “hướng đó” là “hướng nào”?
Ai ngờ Lạc Lạc không hề sợ:
- Chẳng phải là làm tình sao?
Một câu nói khiến mọi người đều giật mình, cả xe bỗng chốc im lặng, Lạc Lạc mới hai mươi tuổi, nghe nói còn chưa có bạn trai. Từ ngữ của cô ta quả
là nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, rất rõ ràng, không hề vòng vo,
Cảnh Phú Quý lần này không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau mới
phản ứng lại:
- Người đẹp, he he, em giỏi quá!
Cảnh Phú
Quý đúng là có ý xấu, thường lấy cớ máy tính hỏng để bắt nạt Lạc Lạc sửa giúp hắn, sau đó một loạt bức ảnh con gái khỏa thân nhảy ra, bình
thường đám con gái trong công ty đều ghét cái sự dê của hắn, nhưng vì
hắn là cổ đông nên không dám nói, chỉ tố cáo với tôi, tôi bảo Cảnh Phú
Quý vừa phải thôi, hắn lại cười chê tôi nhà quê:
- Bọn gái bây
giờ cái gì mà không hiểu. Ngoài mặt trông có vẻ trong sáng, không chừng
kinh nghiệm còn phong phú hơn cậu đấy! – Cảnh Phú Quý đã kích động là
dùng từ “bọn gái” thay cho “các người đẹp”, chắc là trong mắt hắn, con
gái chỉ như bọn cua, bọn cá.
Vừa mới vào đến hộp đêm và ngồi
xuống là má mì Hoa đã lượn vào, nhưng lần này hành vi, cử chỉ đã bớt
khoa trương đi nhiều. Qua điện thoại, cô ta hiểu đây là bữa tiệc nội bộ
công ty, bởi vậy không dám, láo lếu, chỉ sắp xếp hai vũ công mặc đồng
phục phục vụ bọn tôi, cô ta phát danh thiếp một vòng rồi ghé tai tôi
nói:
- Anh trai, hôm nay em không ngồi với anh, có việc gì cứ sai bảo hai em đây.
Tôi gật đầu:
- Hôm nay đặc biệt, em cứ đi tiếp khách đi.
Chúng tôi gọi hai chai Vodka Absolut, loại rượu này rất nặng, tôi, Lâm Thăng
và Cảnh Phú Quý quây hai vũ công ra giữa rồi hết sức “high” nhảy nhót
điên cuồng, Vương Diệu, Bành Tiền Tiến và mấy người con gái đứng cạnh
tôi vỗ tay, nhảy nhót như thỏ, Lưu Hân lại gần nói lớn với tôi:
- Anh là ông chủ,