
iến răng đồng ý, kết quả thảo luận là, vốn đăng ký năm trăm nghìn tệ, tôi chiếm bốn mươi lăm phần trăm, là đại diện pháp nhân kiêm Tổng
Giám đốc, quản lý toàn diện, chủ yếu là mảng bán hàng, Lâm Thăng chiếm
năm mươi phần trăm, là Chủ tịch Hội Đồng quản trị, quản lý mua bán và
tài vụ, năm phần trăm còn lại là của Cảnh Phú Quý, làm Trưởng phòng Bán
hàng.
Cái tên “Phi Thăng” đương nhiên là do tôi dùng tên của hai đứa ghép lại, lẽ ra Lâm Thăng là cổ đông lớn, tên phải đặt ở trước,
nhưng hai chữ “Thăng Phi” dễ khiến người ta liên tưởng tới “vô sự thị
phi”, nghe có vẻ không tốt lành, bởi vậy đành khiến Lâm Thăng chịu uất
ức. Ý nghĩa “Phi Thăng” rất hay, đến cả người giúp chúng tôi làm thủ tục mở công ty cũng tấm tắc khen: “Phi hoàng đằng đạt, húc nhật đông thăng, hay lắm, có trình độ! Chắc chắn sẽ lọt vào Top 500 doanh nghiệp lớn của thế giới!” Đi ra khỏi cửa, Cảnh Phú Quý liền nói ngược lại:
- Đúng là có tiền có thể sai ma khiến quỷ, vì sao anh ta không nói là “Bay nhanh lên trời”?
Tôi đạp một cái vào mông hắn, chửi hắn thối miệng, chưa gì đã trù ẻo công ty.
Chúng tôi quyết định sẽ chính thức khai trương vào ngày mồng sáu tháng Sáu, ý của nó là lục lục đại thuận, đại thuận đại phát. Nhớ lại tên và ngày
khai trương của công ty đúng là chỉ lừa mình lừa người, Lý Giai Thành
không chọn tên hay, không chọn ngày tốt, kinh doanh vẫn ngày càng phát
triển, còn đám người chúng tôi giờ đây vừa bay vừa thăng tới mức sắp rơi xuống biển, thuận với phát tới mức sắp chẳng có cơm mà ăn, bên ngoài có vẻ phồn vinh, phát triển, nhưng ai mà không hiểu, nếu không giành được
gói thầu bên Khoa Mỹ, mọi người sẽ sớm chỉ còn là hoài niệm của nhau mà
thôi.
Cảnh Phú Quý mang một bản hợp đồng sang đây bảo tôi đóng
dấu, đó là một đơn hàng của họ gần đây, khách hàng là một nhà xưởng ở
Trung Sơn, lượng tiêu thụ mỗi tháng vào khoảng một trăm nghìn tệ. Cảnh
Phú Quý rất đắc ý:
- Chạy đôn chạy đáo hơn hai tháng trời, cuối cùng cũng lấy được rồi. – Giọng điệu cũng tương tự như Lâm Thăng lúc họp.
Mẫu hợp đồng là do đối tác cung cấp, tôi nhìn qua, bất lợi với chúng tôi,
chỉ có phần xử phạt nếu chậm giao hàng, không có trách nhiệm vi phạm hợp đồng vì không trả tiền đúng hạn, hơn nữa không nói rõ điều khoản loại
trừ giao hàng không đúng hạn là do nguyên nhân khách quan. Tôi nói hợp
đồng này không thể ký, rõ ràng là không bình đẳng. Cảnh Phú Quý có vẻ
không vui:
- Mất bao nhiêu công sức mới có được, đối tác là
người thẳng thắn, thoải mái, không có vấn đề gì đâu, đây là hợp đồng
thống nhất của họ, chứ có phải chỉ nhằm vào mỗi công ty chúng ta đâu,
thôi bỏ đi!
Tôi không trả lời hắn ngay lập tức, móc điếu thuốc ra đưa cho hắn, hút vài hơi rồi mới lên tiếng:
- Cậu quên lần trước chúng ta bị người ta lừa rồi sao? Chúng ta không hại người, nhưng phải đề phòng người hại chúng ta. Lúc tốt mọi người có thể mặc chung một cái quần, lúc không tốt anh em ruột còn trở mặt nữa là. – Đúng là chim sợ cành cong. Cái lần bị lừa ấy cũng là vì Cảnh Phú Quý
nóng tính, khi đó bên đối tác gửi bản fax đơn đảm bảo của ngân hàng cho
toàn bộ khoản tiền, Cảnh Phú Quý nôn nóng, nói là có ngân hàng bảo lãnh
chắc chắn không sao, chưa chờ tiền gửi vào tài khoản đã vội vàng gửi chỗ hàng trị giá sáu mươi nghìn tệ đi, ai ngờ hàng đã gửi rồi mà tiền đâu
không thấy, tới ngân hàng kiểm tra mới phát hiện bên kia thấy hàng đã
gửi liền lập tức rút đơn ở ngân hàng về, từ đó người cũng như bóng chim
tăm cá, lặn mất hút.
Sắc mặt Cảnh Phú Quý có vẻ không tự nhiên:
- Lần này khác, lần trước là chỉ liên lạc qua điện thoại, không gặp mặt
nhau, lần này đã uống với nhau mấy bữa rượu, huống hồ nhà xưởng của họ ở Trung Sơn, tôi đi thăm rồi. – Cảnh Phú Quý nói rất có lý, tôi cũng tin, nhưng tôi không thể tròng lên đầu mình cho dù chỉ là một phần vạn nguy
hiểm:
- Thế này đi, Quý, cậu gửi cho họ xem mẫu hợp đồng bên mình, mọi người cùng tham khảo và nhượng bộ một chút, được không?
Tôi còn đang nói với Cảnh Phú Quý chợt thấy Lâm Thăng đi thẳng vào hỏi tôi chuyện bên Khoa Mỹ định thế nào:
- Khoa Đạt dở sống dở chết, thu được tiền về đã tạ ơn trời đất lắm rồi, Khoa Mỹ chính là ngọn cỏ cứu mạng của chúng ta.
Tôi liên tiếp gật đầu tỏ ý tán thành, trong lòng hiểu cái gã này lại bắt
đầu xóc xỉa tôi, cũng chính cái ý vừa nãy tôi nói với Cảnh Phú Quý, khi
có tiền để kiếm, mọi người đều tốt, khi không kiếm được tiền chẳng còn
tốt nữa. Nhìn thân hình cao lớn và gương mặt trắng trẻo của Lâm Thăng,
tôi nghĩ bụng. Thượng đế thật không công bằng, sao lại đặt những ưu điểm này lên người hắn, từ trên xuống dưới hầu như không có khuyết điểm nào, Cảnh Phú Quý đứng cạnh hắn, rõ ràng một bên là hàng gia công, một bên
là hàng siêu cao cấp.
Cảnh Phú Quý chỉ cao khoảng hơn một mét
sáu, da đen, mắt nhỏ, mũi to, ngày trước chúng tôi ở Thâm Quyến, không
đủ dinh dưỡng, trông hắn như một con khỉ. Sau khi đến Cảnh Trình làm
việc, cả ngày dùng tiền công ty đi ăn uống, chỉ một năm vòng bụng đã
tăng lên chóng mặt, tóc ngày càng ít đi, thế là hắn chải hết tóc ra đằng sau, thêm vào đó là