pacman, rainbows, and roller s
Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322992

Bình chọn: 10.00/10/299 lượt.

đâu? Làm ông chủ có mấy người tốt nghiệp khoa

kinh tế? Tôi học chính trị quốc tế bốn năm chẳng phải vẫn không thể làm

tốt công tác chính trị cá nhân đó sao? Anh học kinh tế ra trường nhưng

chơi cổ phiếu chắc gì đã giỏi bằng mấy bà nội trợ ngày nào cũng ra chợ

mua rau, anh tin không? – Những lời này của tôi hoàn toàn là do cảm xúc, bật tuôn ào ào, như thể toàn bộ chân lý nằm trong tay tôi.

So

với Lâm Thăng, tôi cũng không phải là vô dụng, khéo ăn nói, quan sát tỉ

mỉ, hiểu tâm lý người khác, đó là sở trường của tôi, mặc dù những kỹ

năng này trong mắt người xưa không bõ nhắc tới, nhưng thời đại đã khác,

quan niệm cũng thay đổi, huống hồ lời người xưa nói cũng chỉ là quan

điểm cá nhân của họ, không có nghĩa là chân lý.

Những kỹ năng

này đã mang lại cho tôi rất nhiều lợi ích, theo như cách nói của Cảnh

Phú Quý thì “lời lẽ ngọt ngào là chiêu chết người để tán gái”. Mặc dù

tôi không có “sức sát thương” theo kiểu nhìn một cái có thể khiến một

loạt cô gái say như điếu đổ của Tom Cruise, nhưng chỉ cần đã bắt chuyện, yêu cầu tôi nói chuyện với con gái mười phút thì bất cứ cô gái nào cũng phải có thiện cảm với tôi. Kỹ năng này sau nhiều lần được vận dụng,

luyện tập, nó đã ngày càng trở nên nhuần nhuyễn, trơn tru, mang lại cho

cuộc sống của tôi rất nhiều thuận tiện và niềm vui. Chỉ có điều, bây giờ tôi đã qua rồi cái thời tuổi hai mươi bồng bột và nông nổi, đã trở

thành một người đàn ông cần chất không cần lượng, bước chân vào cuộc

sống theo đuổi chất lượng, giữ gìn bát cơm cho mười mấy người của công

ty là việc lớn hàng đầu trên vai tôi, trách nhiệm nặng nề, ăn ngủ không

yên, tôi đã không còn tâm trạng và tinh lực để làm việc khác nữa.

TỐI XẢY RA CHUYỆN

Tối hôm bị Thanh Thanh bắt quả tang, mười mấy người trong công ty đang ngồi đầy trong một gian phòng của nhà hàng Mãn Đình Tương để dùng bữa, uống

hết sáu chai rượu Lưu Dương Hà. Các nhân viên đua nhau chúc rượu tôi,

tôi cười cười uống hết, về khoản này tôi vẫn thường bị Thanh Thanh chê

trách, nói là tôi làm việc không biết nghỉ, làm người không có nguyên

tắc. Tôi vốn hay mềm lòng, cảm thấy người khác có ý tốt kính rượu mình

mà mình lại từ chối e sẽ làm tổn thương tới tình cảm đôi bên, tôi không

tuyệt tình được như Lâm Thăng, nói không uống là không uống, ai mời cũng thế, lạnh lùng đến cực đoan. Thanh Thanh nói nhiều, tôi chỉ cười:

- Bọn anh làm ăn buôn bán, gặp được khách là phải thắp hương lễ Phật rồi. Nguyên tắc? Có nguyên tắc thì không còn làm ăn! Khách bảo em uống mười

ly sẽ đặt hàng, em uống hay không? Con gái dùng tuổi thanh xuân để đánh

bạc với ngày mai, anh dùng nguyên tắc để đổi lấy đơn đặt hàng. – Những

lời tôi nói chỉ đổi lại cái lườm nguýt của Thanh Thanh.

Rượu

uống một hồi mọi người đều có vẻ say, bắt đầu mất trật tự. Vương Diệu

của phòng Bán hàng lại gần chúc rượu, lưỡi đã cứng lại:

- Lý…Lý

tổng, em theo anh rồi, chết cũng không từ! – Cái gã này thái độ rất tốt, nhưng giọng điệu lại không đúng, cứ như thể tôi định bắn bọn hắn như

bắn pháo vậy. Tôi vỗ vai cậu ta:

- Làm cho tốt vào, cuối năm hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ thưởng con xe!

Vương Diệu kích động tới mức nhất thời á khẩu, hai gò má đỏ bừng, rồi lại rót đầy một ly rượu đòi cạn với tôi, nhưng lại bị Lưu Hân ngăn lại:

- Lý tổng thời gian này đang vất vả vì chuyện đấu thầu, rượu của anh ấy để tôi uống thay.

Bành Tiền Tiến nãy giờ đứng quan sát, nay lại gần:

- Tửu lượng của Lý tổng cần chị uống thay sao? Chị nịnh sai người rồi. –

Nói xong, bất chấp ánh mắt khó chịu của Lưu Hân, cầm ly rượu đi tới

trước mặt tôi, – Lý tổng, em kính anh một ly! – Tôi chưa kịp nói gì, hắn đã uống một hơi hết sạch, dốc ngược cái ly không xuống cho tôi kiểm

tra. – Lý tổng, anh không thể chỉ chiếu cố cho Vương Diệu, nếu giành

được gói thầu Khoa Mỹ, anh có thể cho nhóm bọn em xe không?

Tôi

nâng ly rượu lên, nghĩ bụng cậu chàng Bành Tiền Tiến này ngày càng giỏi

giang hơn, không những biết cách dụ người ta uống rượu, mà còn biết cách tát nước theo mưa. Tôi đang định uống thì Lưu Hân bắt đúng cơ hội,

không buông tha cho cậu ta:

- Tiểu Bành, cậu đứng uống không tính! Tục ngữ nói, mông đã nhấc lên, tính lại từ đầu!

Ai ngờ Bành Tiền Tiến không sợ cô ta:

- Giám đốc Lưu, tôi như thế này là “cái mông bất động, tỏ ý tôn trọng”! Lý tổng, anh nói đúng không?

Vương Diệu và Bành Tiền Tiến đều là thuộc cấp của Cảnh Phú Quý, Vương Diệu

vào công ty trước Bành Tiền Tiến hai năm, phụ trách công việc bên Khoa

Đạt, Bành Tiền Tiến theo anh ta một thời gian, sau đó từ lúc liên hệ với Khoa Mỹ, Bành Tiền Tiến tách riêng ra. Hai người tính tình khác biệt,

Vương Diệu trung thành, thật thà nhưng không linh hoạt, còn Bành Tiền

Tiến đầu óc nhanh nhẹn, biết làm việc, hai năm nay tiến bộ rất rõ rệt,

tôi đã dặn dò Cảnh Phú Quý là phải cố gắng bồi dưỡng bọn họ.

Rượu vào lời ra, tiếng cười và tiếng chửi rủa nhau khiến căn phòng trở nên

huyên náo, chỉ có Lâm Thăng là không nói lời nào, lạnh lùng quan sát, cả nơi này chỉ có hắn là không một giọt rượu, không thể không khiến tôi

nghi ngờ rằng cú điện thoạ