
Trình Tư Vy nhìn tôi, nghĩ một lúc, “Hay là chúng ta đến thị trấn
cổ lần trước anh nói, lái ô tô đi”.
“Đi về
trong một ngày thời gian hơi gấp gáp”. Tôi đáp.
“Không
sao, chúng ta ngủ lại một đêm là được”. Trình Tư Vy lập tức nói.
“Chị
không sợ tôi...”. Tôi nhìn cô ấy, cố tình lấp lửng. Đột nhiên Trình Tư Vy cười,
lắc đầu, không nói gì.
Nhìn
đôi mắt trong sáng như hồ nước của cô ấy, tôi bỗng có chút hồn bay phách lạc,
“Đến lúc đó hãy nói, bây giờ tôi vẫn chưa thể quyết định. Nếu đi, tôi sẽ hỏi
xem có thể đặt trước hai phòng không”.
Sau bữa
trưa vào ngày đi làm, nên quán ăn nhanh chỉ có tôi và Trình Tư Vy. Yên tĩnh như
không gian riêng của tôi và cô ấy.
Cô phục
vụ duy nhất của quán cứ liếc nhìn chúng tôi mãi, chắc là thấy tôi và Trình Tư
Vy rất đẹp đôi, hoặc là trông Trình Tư Vy có khí chất của ngôi sao lớn, nghĩ
rằng không chừng cô ấy là ngôi sao nào đó cũng nên.
“À,
đúng rồi, có một chuyện, suýt nữa quên không nói với anh”. Trình Tư Vy ăn mấy
miếng kem, bất ngờ nói.
“Chuyện
gì?”.
“Anh có
biết Carl Sura không?”.
“Có
chút ấn tượng, hình như từng nghe đâu đó rồi”. Tôi trả lời.
“Có lẽ
anh không biết rõ, ông ấy là nhà văn Trung Quốc ở Mỹ, độc giả Trung Quốc không
quen thuộc với cái tên này lắm, nhưng gần đây ông ấy rất nổi tiếng ở Mỹ”. Trình
Tư Vy nói.
“Thế
thì sao?”. Tôi nghi hoặc hỏi. Tôi không nghiên cứu nhiều về văn học hiện đại
nước ngoài, đặc biệt là sách mới của nước ngoài, về mặt này tôi hoàn toàn mù
tịt.
“Tôi
nói cho riêng anh thôi, tác phẩm mới của ông ấy đã vào danh sách đề cử giải
Nobel Văn học, hai ngày tới, ông ấy sẽ đến Trung Quốc du lịch, biết tôi đang
công tác ở Trung Quốc nên muốn đến thăm tôi”. Trình Tư Vy nói.
“Vậy...”.
Tôi kéo dài giọng, nhất thời không hiểu ý đồ của Trình Tư Vy.
“Nể mặt
anh mời tôi ăn kem, tôi sẽ liên hệ giúp anh, không chừng có thể giúp anh xuất
bản sách mới của ông ấy nữa”. Trình Tư Vy tiếp tục nói.
“Không
liên quan gì đến kem, thực ra vốn dĩ chị đã nghĩ như vậy phải không?”. Tôi nghĩ
ngợi một lúc, hỏi.
Trình
Tư Vy dựa vào thành ghế, ăn bánh kem, nhìn tôi, nhắm mắt lại một cách dễ chịu
thoải mái.
Trong
quán đang mở bài hát Không có nếu như, ca khúc mới của Lương Tịnh Như, không
khí ấm cúng bao quanh tôi và Trình Tư Vy. Trình Tư Vy chậm rãi ăn kem, nhìn
những giọt mưa ngoài cửa sổ, trông như một cô bé.
“Anh có
mang ô không?”. Bỗng nhiên cô ấy hỏi.
“Có”.
Tôi trả lời.
“Tôi
mời anh ăn cơm”. Cô ấy nói tiếp.
Tôi lắc
đầu, “Hôm nay không được”.
“Tại
sao?”.
“Vì tôi
có hẹn rồi”.
“ờ,
đáng tiếc”. Trình Tư Vy hờ hững nói, nhấp một ngụm nước đu đủ.
Mưa
cuối cùng cũng ngớt.
Trình
Tư Vy cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, “Cũng muộn rồi, chúng ta về
thôi”.
“Ok”.
Tôi cầm chiếc ô bên cạnh, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ấy.
Trình
Tư Vy đứng lên, lại gần tôi rồi, chúng tôi cùng đi ra cửa.
Ding
ding... Cửa mở, chúng tôi ra bên ngoài. Bất ngờ một cơn lạnh ào tới. Trình Tư
Vy bất giác nép vào lòng tôi.
Tôi giơ
ô lên, khẽ ôm Trình Tư Vy.
“Anh
thực sự chưa có bạn gái ư?”. Trình Tư Vy sát lại gần tôi, cố gắng núp dưới ô,
hỏi.
“Chưa”.
Tôi trả lời.
“Tôi
không tin”. Trình Tư Vy ngẩng đầu nhìn tôi, nói.
“Hiện
tại chưa có, nhưng cũng hay kiêm thêm chức vụ làm bạn trai người ta”. Tôi nói
tiếp.
Trình
Tư Vy mỉm cười, “Bạn trai cũng có thể làm thêm à?”.
“Có
chứ, tính tiền theo giờ”.
“Giá cả
thế nào, nói tôi nghe xem”. Trình Tư Vy khẽ cười, hỏi tôi.
“Cái
này còn tùy người, ví dụ vụ tôi vừa kết thúc, giá khoảng bốn nghìn”.
“Thực
sự có người mời anh sao?”. Trình Tư Vy tò mò nhìn tôi.
“Có”.
Tôi gật đầu, nghĩ thầm người mời tôi chị cũng từng gặp một lần, chính là Trình
Lộ. Trình Tư Vy nghĩ ngợi, cười hỏi: “Vậy giá vào ngày lễ tết có đắt hơn
không?”.
“Giá
thị trường, gấp ba”. Tôi nửa đùa nửa thật.
“Vậy
được, tôi muốn anh ở bên tôi vào ngày lễ Tình nhân”. Trình Tư Vy bất ngờ nói.
“Hả?”.
Tôi bước chậm lại, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, đột nhiên che miệng, cười: “Đùa anh thôi”.
“Được
rồi, đến lúc đó tôi sẽ xem xem có thể đi cùng chị không. Được đi cùng đại mỹ nữ
thế này, miễn phí”. Tôi nhìn cô ấy, cười nói.
“Ừ. Bon
homme”. Cô ấy khen tôi bằng tiếng Pháp.
“Merci!”.
Tôi cũng trả lời lại bằng tiếng Pháp, cảm ơn lời khen của cô ấy dành cho mình.
Chúng tôi cùng nhìn nhau cười.
Bon
nghĩa là nice, từ đáng thưởng thức nhất là từ homme, nó không chỉ có nghĩa là
đàn ông, nam tử hán, trong khẩu ngữ còn có nghĩa là chồng, người tình.
“Lên xe
thôi”. Tôi dắt cô ấy sang đường, mở cửa chiếc BMW dừng bên đường đối diện. “Hóa
ra anh
có ô
tô”. Trình Tư Vy ngạc nhiên nhìn tôi.
“Công
cụ đi lại thôi mà”. Tôi mở cửa, mời cô ấy lên xe, rồi vòng qua bên kia, ngồi
vào khởi động xe.
Khách
sạn Hilton nơi cô ấy ở cách đây không xa lắm, nhưng trời mưa, đi bộ không tiện.
Tôi cho xe chạy qua hai ngã tư, đưa cô ấy đến khách sạn.
“Việc
gặp nhà văn Carl Sura, tôi sẽ sắp xếp giúp anh”. Trước khi xuống xe, cô ấy nói
với tôi.
“Cảm
ơn. À, tặng chị chiếc ô này. Dạo này rất hay mưa, mang theo ô