
g.
“Không
đâu, anh Tiểu Mân không phải loại người ý. Tuy anh ấy không thích phụ nữ, nhưng
con người anh ấy rất tốt”. Tô Tô không đồng ý với quan điểm của Trình Lộ, biện
hộ cho tôi. Chỉ có điều lập trường của cô bé dựa trên cơ sở tôi là “gay”, vẫn
khiến tôi cảm thấy là lạ thế nào ấy.
“Woa,
mọi người đều về rồi à”. Linh Huyên xuất hiện ở cửa, nói với chúng tôi. Hôm nay
cô ấy mặc áo kẻ vuông, chất phác mà đơn giản. Mấy lọn tóc ướt trên trán khiến
cô ấy rất lôi cuốn.
“Chị
Linh Huyên hôm nay không bị mưa ướt chứ?”. Tô Tô nhảy khỏi sofa, xỏ vào chân
đôi dép màu hồng rồi chạy ra hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Chị có
mang ô, cũng không sao”. Linh Huyên đưa chiếc ô ướt nhẹp cho Tô Tô, sau đó quay
vào trong hỏi: “Lộ Lộ, hôm qua thuận lợi chứ?”.
Xem ra,
tất cả họ đều rất quan tâm đến việc tôi đóng giả làm bạn trai Trình Lộ.
“Qua ải
rồi, ngày kia bố mẹ tớ về rồi, chắc trong vòng nửa năm tới sẽ không làm phiền
tớ nữa”. Trình Lộ ôm gối, nói với Linh Huyên đang đứng ngoài cửa.
“Thế
thì tốt”. Linh Huyên cười, rồi nhìn khắp phòng khách và nhà bếp, “Hiểu Ngưng
đâu, vẫn chưa về à?”.
“Chị ý
chưa về”. Tô Tô bĩu môi, “Hôm nay chờ chị ý về nấu cơm. Nói mới nhớ, anh Tiểu
Mân, tối qua tới lượt em nấu cơm thế mà anh lại không về!”.
Linh
Huyên giơ tay ra gõ vào trán Tô Tô, “Hôm qua anh Lương Mân còn phải ăn cùng chị
Trình Lộ, sao về nhà ăn cơm của em được?”.
Tô Tô
vểnh mũi: “Em tưởng tối anh ấy sẽ về, còn phần riêng cho anh thức ăn đêm nữa”.
“Đúng
thế, bọn em không ngờ hôm qua hai người lại không về”. Linh Huyên đã thay dép,
đi vào, nói.
Trình
Lộ đỏ mặt: “Tại trời mưa nên ở lại chỗ bố mẹ tớ luôn”.
“Thế ạ,
mưa ghét thật đấy!”. Tô Tô nói thêm vào.
“Anh
lại rất thích mưa”. Tôi nói xen vào, “Anh thấy mưa rất thú vị”.
“Anh đi
ô tô mà, đương nhiên không thấy trời mưa rất phiền phức!”. Tô Tô lập tức quay
người nói, đột nhiên, hai mắt cô bé sáng lên, “Anh Tiểu Mân, hai ngày tới em
muốn anh đưa em đi học”.
Cô bé
nũng nịu nói, vẻ vừa đáng yêu vừa dịu dàng, khiến người khác rất khó từ chối.
“Tô Tô,
thế không hay đâu”. Linh Huyên nói.
“Nhưng
trời mưa rất phiền phức, vừa lạnh vừa ướt, từ đây đến trường em lại không có xe
mấy, có lúc phải đứng đợi ở bến hai mươi phút lận”. Tô Tô bất mãn, cong môi
nói.
“Thế em
bắt taxi là được rồi”. Linh Huyên nói.
“Chị
Linh Huyên! Chị không phải không biết trời mưa, lại là giờ mọi người đi làm,
bắt được taxi đâu có dễ. Hứ, chị ghen tị với em, toàn không muốn cho em quấn
lấy anh Tiểu Mân”.
“Không
phải thế, ngày nào anh Lương Mân cũng lái BMW đưa em đi học, bạn học cũng biết
em sống bên ngoài, họ sẽ nghĩ thế nào?”. Linh Huyên nhìn Tô Tô, dịu dàng giải
thích.
“Em
không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, thích hiểu lầm thì cho hiểu lầm. Cho dù anh
Tiểu Mân thực sự là bạn trai của em thì cũng có sao, hứ!”.
Tận mắt
chứng kiến người nào người nấy đều cố bảo vệ ý kiến của mình, tôi vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, hai hôm tới trời mưa đi lại không tiện lắm, mà anh cũng
thuận đường, anh sẽ đưa cả bốn người đi làm nhé”.
“Chị
xem, anh Tiểu Mân đã nói thế rồi!”. Có tôi chống đỡ, Tô Tô đắc ý, cười hì hì
nói với Linh Huyên.
Linh
Huyên cũng bó tay với Tô Tô, vừa yêu thương vừa không biết làm sao: “Đến lúc đó
bạn trong lớp em có xì xào cái gì, chị không thèm quan tâm nữa”.
“Nếu có
xì xào, cũng là chúng nó ghen tị em có bạn trai đẹp trai như anh Tiểu Mân”. Tô
Tô có vẻ hoàn toàn không quan tâm, người khác hiểu lầm quan hệ của tôi và cô
bé, cô bé lại càng thích thú.
Cửa nhà
đột nhiên mở ra.
Hiểu
Ngưng hắt xì, người ướt nhẹp bước vào.
“Chị
Hiểu Ngưng, sao bây giờ chị mới về!”. Tô Tô ngay tức thì lại bay ra chào đón
như chú chim nhí nhảnh, xem ra hôm nay tâm trạng cô bé rất tốt.
“Tại ra
muộn, lỡ mất một chuyến nên phải chờ xe mất bao lâu”. Hiểu Ngưng nói.
Cô ấy
cởi đôi giày thể thao đã ướt nhẹp, thay sang đôi dép ấm áp. Từ ngày tôi ở đây
cho đến nay, chưa bao giờ thấy Hiểu Ngưng đi dép cao gót. Hiểu Ngưng lúc nào
cũng ăn mặc rất đơn giản, chưa bao giờ trang điểm, nhưng lại cho người ta cảm
giác luôn tươi mới. Có lúc, lại khiến người ta nghĩ cô ấy là học sinh ngoan.
Hai
chân cô ấy bước đi, như con thú nhỏ rơi xuống nước, vẩy những giọt nước trên cơ
thể, sau đó cởi chiếc áo ngoài ướt đẫm, đặt vào tay Tô Tô. Tô Tô treo chiếc áo
ướt lên mắc.
Nhất cử
nhất động của cả bốn cô gái trong căn hộ này đều toát lên sự ấm cúng, kỳ diệu
như thế.
Mới hai
ngày không gặp họ, mà tôi cảm giác như đã lâu lắm rồi, cũng thấy nhớ nhớ. Lúc
này, bốn cô gái đã có mặt đầy đủ trong nhà, lòng tôi bỗng cảm thấy rất nhẹ
nhõm.
Hiểu
Ngưng đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len màu đỏ, cô ấy vừa đi vừa cho
tay ra sau buộc mái tóc ướt lên. Hành động tự nhiên không hề đề phòng của cô
ấy, lại càng tôn lên những đường cong trên cơ thế, khiến trái tim tôi xao
xuyến, rung động.
“Sao
cậu để người ướt lướt thướt thế, có cần đi tắm trước không?”. Linh Huyên nhìn
Hiểu Ngưng đầy quan tâm, hỏi.
“Không
cần đâu, chỉ có quần áo và tóc bị ướt thôi. Hôm nay tớ quên không mang ô, lúc