
sẽ tiện hơn”. Tôi
đưa chiếc ô đã được cụp lại cho cô ấy.
“Cảm
ơn”. Trình Tư Vy vui vẻ nhận lấy, đi nhanh vào trong khách sạn.
Ngồi
trong xe, nhìn bóng cô ấy qua cửa sổ, trong lòng tôi rất mông lung. Người phụ
nữ mời tôi đến công ty cô ấy làm ngay trong lần gặp đầu tiên, rốt cuộc cô ấy
đang nghĩ gì... Tôi khởi động xe, chiếc xe chạy như bay trong làn mưa. Bất ngờ
gặp Trình Tư Vy đã tiêu tốn của tôi vài tiếng đồng hồ, bây giờ đã đến giờ tan
sở, nếu không mau về nhà, e sẽ bị tắc đường. Trời mưa tắc đường là chuyện bình
thường.
Về đến
Lam Kiều Hoa Uyển mới là năm giờ. Trình Lộ như con mèo lười to xác nằm trên
sofa xem ti vi.
Cô ta
thấy tôi về, lườm một cái, “Biết ngay là anh còn đi lượn lờ, không về nhà sớm”.
“Cô về
không bị ướt chứ?”. Tôi hỏi cô ta.
“Không!
Không phải giả nhân giả nghĩa!”. Trình Lộ vừa nói, vừa nguýt tôi. Xem ra hôm
nay tôi không đưa cô ta về, cô ta tức lắm đây. Hứ, ai bảo ngay từ đầu cô ta đã
làm kiêu, tôi muốn đưa cô ta về còn không đồng ý.
“Cô
chẳng qua cũng chỉ là bạn gái giả mạo của tôi, quản nhiều làm gì. Tôi đến nhà
sách lượn một vòng, xem gần đây có cuốn nào hay ho không”. Tôi cởi bộ vest đã
hơi thấm ướt ra, treo trên giá gần cửa.
“Ai là
bạn gái của anh!”. Trình Lộ nói.
“Nghe
cho rõ, tôi nói là giả mạo”.
“Giả
mạo cũng không được!”. Trình Lộ lập tức nói.
“Không
biết lúc đầu ai khóc lóc van xin tôi làm bạn trai”. Tôi đi đến bên, khẽ nói.
Bộp.
Trình
Lộ ném chiếc gối ôm trên sofa vào người tôi may mà tôi kịp thời bắt được.
“Đại
nạn qua rồi, cô định qua cầu rút ván hả?”. Tôi cười, đi vào, để gối ôm xuống
rồi ngồi cạnh cô ta, nhấc đôi chân đang để ngang của cô ta lên, đặt lên đùi
mình.
“Đồ xấu
xa, đừng động vào tôi”. Trình Lộ vội vàng rụt chân lại, từ thế nằm chuyển sang
thế đứng.
“Này,
tôi hỏi cô, cô từng nghe nói đến Carl Sura chưa?”. Tôi sát lại gần cô ta thêm
vài phân, hỏi.
“Đương
nhiên có nghe nói rồi, anh nghĩ tôi là anh chắc? Ông ấy là nhà văn mới nổi
tiếng khoảng nửa năm nay tại Mỹ, sách của ông ấy bán rất chạy, gần đây sức ảnh
hưởng đã lan truyền sang cả châu Âu, nhưng Trung Quốc vẫn chưa nhập sách của
ông ấy nên độc giả Trung Quốc không biết nhiều về nhà văn này”. Trình Lộ tưởng
tôi đang kiểm tra cô ta, lập tức trả lời.
“Ồ...”.
Tôi kéo dài giọng.
“Ồ cái
gì mà ồ! Loại người như anh mà cũng hiểu tiểu thuyết của Carl Sura cơ à? Hứ,
suy nghĩ của anh còn không bằng một tế bào của người ta!”. Trình Lộ mỉa mai.
“Cũng
có nghĩa là ông ấy thực sự rất nổi tiếng?”. Tôi lại hỏi cô ta.
“Phí
lời! Loại người thấp cổ bé họng như anh, người ta sẽ không thèm nhìn lấy một
cái đâu!”. Trình Lộ tiếp tục đả kích tôi.
Tôi
cười, không nói gì.
“Sao tự
nhiên lại nhắc đến ông ấy?”. Trình Lộ không kiềm được, đột nhiên hỏi.
“Không
có gì, gần đây bất ngờ đọc một cuốn tiểu thuyết của ông ấy, thấy cũng rất hay”.
Tôi lấp liếm.
“Đó là
điều đương nhiên, người ta là nhà văn nổi tiếng. Thế giói của tôi cuốn sách mới
phát hành của ông ấy, lượng tiêu thụ tại Mỹ đã lên tới ba triệu, liên tục ba
tuần xếp thứ nhất trong danh sách sách bán chạy, tôi đã đọc bản tiếng Anh,
không biết bao giờ mới có bản tiếng Trung”. Trình Lộ nói.
Nhìn
dáng vẻ cô ta, có vẻ như rất hâm mộ Carl Sura.
Nếu
Trình Lộ không giải thích, tôi hoàn toàn không có khái niệm cụ thể nào, nhà văn
mà Trình Tư Vy giới thiệu cho tôi không ngờ lại nổi tiếng tới mức ấy.
“Phải
rồi, nếu có cơ hội hợp tác với ông ấy thì tốt quá”. Tôi nhìn chiếc đèn chùm
trên trần nhà, cố làm ra vẻ cảm động nói.
“Nằm mơ
giữa ban ngày nhé!”. Trình Lộ cầm chiếc gối, đánh vào mặt tôi. Một lát sau,
cuối cùng cũng có Tô Tô về.
“Anh
Tiểu Mân!”. Cô bé thấy tôi, vui sướng nhảy cẫng lên.
Cô bé
ngồi bụp xuống sofa, nếu không phải người cô bé cũng thuộc hàng nhỏ nhẹ thì có
lẽ cả tôi và sofa đều lật ngửa rồi.
“Gặp
mặt thế nào ạ?”. Cô bé rơi vừa đúng vào lòng tôi, cười hì hì hỏi.
“Cũng
bình thường, em hỏi Trình Lộ ý”. Tôi nắm lấy hai vai Tô Tô, thực sự có chút
không chịu được tiểu mỹ nữ vừa nhiệt tình sôi nổi vừa mềm mại này.
“Chị Lộ
Lộ!”. Tô Tô lập tức sán lại gần Trình Lộ, phấn khích nhìn cô ta, “Thế nào, thế
nào chị? Bố mẹ chị thích anh Tiểu Mân chứ?”.
“Cũng
tàm tạm. Dù sao hai ngày nữa là bố mẹ chị về rồi”. Trình Lộ nói.
“Hả?
Thế có nghĩa là đã thông qua rồi sao?”. Tô Tô đắc ý nhìn Trình Lộ, “Chị Lộ Lộ,
em đã nói rồi mà, anh Tiểu Mân vừa đẹp trai vừa phong độ, nhờ anh ấy làm bạn
trai chắc chắn có thể qua ải”.
“Đẹp
trai cái gì, phong độ cái gì, anh ta chỉ được cái tài bốc phét, trắng có thể
nói thành đen, chết cũng có thể làm cho sống lại, nên mới qua mắt được bố mẹ
chị. Chị sớm đã biết anh ta là tên nói dối trời sinh, bề ngoài thì đường hoàng,
bên trong thì xấu xa vô độ”. Trình Lộ nhìn tôi, rồi quay sang nói với Tô Tô.
“Nếu
anh ta không phải là gay, chị nhất định sẽ bắt em tránh xa anh ta ra”. Trình Lộ
còn bồi thêm một câu.
Câu nói
này lại khiến tôi nhớ đến những lời Trình Lộ nói với Tạ Tiểu Phàm trong thang
máy mấy ngày trước. Sự căm ghét của cô ta đối với tôi không phải bình thườn