
h công, chỗ tiền mọn này có đáng gì. Cứ coi như anh
thanh toán trước cho chú, anh biết nhiều khi có những khoản rất khó kê khai,
cũng không yêu cầu chú cái gì cũng phải đem hóa đơn về cho anh xem. Tóm lại,
chú cứ liệu cơm gắp mắm, còn thừa đâu là của chú, nếu thiếu thì cứ nói với anh
một tiếng”, sếp Ngô nói.
“Dạ”,
sếp Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo mà nhận số tiền này. Tuy
không đếm, nhưng chỉ sờ thôi cũng đoán được là khoảng vài nghìn tệ.
Trình
Lộ ngồi phía sau lưng sếp đố kỵ nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi.
“Sếp
Ngô, lần này giám đốc Trình cũng tốn không ít công sức, anh không khen thưởng
cô ấy à?”. Tôi hỏi sếp Ngô.
“À!
Phải! Lần này công lao của Trình Lộ cũng không nhỏ”. Lúc này sếp mới nhớ đến
Trình Lộ, quay người nhìn cô ta, “Yên tâm, anh đều ghi nhớ hết, cuối tháng nhất
định có tiền thưởng”.
“Sếp
Ngô, anh lại khách khí rồi, dốc lòng dốc sức vì công ty là việc nên làm mà”.
Trình Lộ khách sáo nói, nhưng trong lòng không biết sung sướng cỡ nào.
Lần này
đổi thành sếp Ngô đối mặt với Trình Lộ, tôi ngồi sau lưng sếp, tôi mô phỏng lại
vẻ mặt khách sáo của Trình Lộ khi nói với sếp Ngô, làm cô ta tức điên, ngứa
răng ngứa lợi mà không làm gì được.
“Dù sao
nhân vật quan trọng như Trình Tư Vy, trước mắt cứ giao cho hai đứa. Tiểu Lương,
chú cho anh hy vọng, sau này đừng để anh thất vọng đấy”. Cuối cùng, sếp Ngô
nhìn mặt cả hai, nói. “Sếp Ngô, anh biết con người em không nói suông bao giờ,
em mà đã làm hết sức thì chuyện gì chả xong”. Tôi trả lời.
“Ừ, từ
trước tới nay chú cũng chưa làm anh thất vọng bao giờ”, sếp Ngô nhìn tôi bằng
ánh mắt tán thưởng, rồi quay người đi ra khỏi phòng.
“Tiểu
tử, đưa một nửa tiền đây!”. Thấy sếp Ngô ra khỏi phòng, Trình Lộ lập tức hung
dữ nói với tôi.
“Cái
gì, ăn cướp hả? Chỉ cướp tiền không cướp sắc hả?”. Tôi giả bộ ôm chặt ngực,
nói.
“Ai
thèm cướp sắc của anh chứ! sếp Ngô giao cho cả hai chúng ta lo vụ này, anh dựa
vào cái gì mà đòi nuốt cả?”. Trình Lộ cố làm ra vẻ bất mãn nhìn tôi.
“Nhìn
cái bộ dạng ham tiền của cô kìa!”. Tôi đẩy sấp tiền đến trước mặt cô ta, “Cho
cô tất đấy”.
Tôi hào
phóng như vậy, cô ta lại ngờ vực, bồn chồn: “Hả?”.
“Tiền
ăn và tiền nhà tháng này, đưa cho cô”. Tôi nói.
“Nhà
không phải của tôi, tiền nhà anh trả Tô Tô ý. Tiền ăn, anh đưa cho Linh Huyên
là được rồi. Tôi đùa anh chút thôi, ai thèm chỗ tiền này của anh chứ”.
Trình
Lộ nói.
“Cô cầm
giùm tôi đi, hôm nay tôi không mang ví theo, tối về nhà, chúng ta còn phải đi
mua ít thực phẩm. Hôm nay tôi nấu cơm, cho cô thưởng thức tài nghệ của bổn công
tử”.
Trình
Lộ nhìn tôi, gật đầu, lúc này mới nhận tiền, “Để tiền chỗ tôi, anh thực sự yên
tâm sao?”.
“Thật,
tôi và cô, còn phân biệt gì chứ?”. Tôi cố làm ra vẻ thân mật nói.
“Xí!”.
Trình Lộ lườm tôi một cái. Khi tôi về đến Lam Kiều Hoa Uyển là đúng năm giờ
chiều. Trình Lộ kiên quyết không ngồi xe tôi, tự bắt xe bus về, tiện đường vào
mua thức ăn luôn.
Thế nên
khi tôi về đến nơi, bọn họ đều chưa về.
Để
thoáng gió, họ đều không đóng cửa phòng riêng. Điều này chứng tỏ họ không hề đề
phòng tôi.
Tôi để
cặp tài liệu của tôi vào phòng mình, sau đó ngồi ở phòng khách đợi họ về. Đây
là một căn phòng được trang trí rất bắt mắt, sạch sẽ, công tác bảo dưỡng cũng
rất tốt. Ngồi trên ghế sofa, tôi nhìn khắp xung quanh, nhìn vào phòng của họ,
thấy phòng của Tô Tô là gam màu hồng, phòng của Hiểu Ngưng là gam màu xanh lá
cây nhạt, phòng của Linh Huyên là gam màu xanh da trời, phòng của Trình Lộ là
màu trắng đơn thuần, sáng sủa. Tôi đặc biệt chú ý đến phòng của Trình Lộ, đồ
đạc trong phòng cô ta phần lớn là màu trắng, sàn nhà là sàn gỗ màu nâu, đơn
giản dễ chịu. Bệ cửa sổ được thiết kế thành hình một cái bàn, có một chiếc cốc và
một ấm trà. Gần bệ cửa sổ có một chiếc ghế treo, bên trên bày đệm tựa bằng vải
hoa, dưới chân còn có thảm có thể đi chân trần.
Dưới
sàn nhà còn có mấy cuốn tạp chí, ánh nắng cuối chiều xuyên qua cửa kính rọi vào
bên trong, cho người ta cảm giác ấm cúng, dễ chịu.
Tôi có
thể tưởng tượng ra cảnh mỗi cuối tuần, Trình Lộ ngồi trên ghế, để chân trần,
vừa ngồi đu đưa trên ghế, vừa nằm đọc tạp chí dưới ánh nắng.
Cô nàng
này đúng là tiểu tư sản.
Bên cửa
sổ phòng của các cô gái đều treo nội y của họ, chắc là sợ bị nhầm lẫn, nên mới
phơi riêng trong phòng mình. Chứ quần áo, váy vóc của họ đều phơi hết ở ban
công trong phòng tôi mà, đó là vì ban công phòng tôi to nhất, nhiều nắng nhất.
Nghĩ
đến mình trong chớp mắt đã “sống chung” với bốn người phụ nữ, tôi đã thấy dở khóc
dở cười.
Nhưng,
nghĩ đến việc mình có thể nhìn thấy những mặt rất hiện thực mà bình thường phụ
nữ không biểu hiện trước mặt đàn ông, tôi lại thấy hơi cảm động.
Thấy
ánh mặt trời đã nhạt dần, mà bọn họ thì vẫn chưa về, tôi đứng lên khỏi sofa,
vào phòng mình, đi đến ban công thu quần áo của họ lại.
Đúng là
quần áo của con gái, bất kể là váy hay áo, ôm trong lòng, đều thoang thoảng mùi
hương nhẹ nhàng, thậm chí vẫn còn lưu lại mùi của nắng.
Thấy
chán chán, tôi để cả đống quần áo lên sofa, ph