
c hưởng lợi gì từ chúng tôi”. Trình Tư Vy nhìn Trình Lộ, hờ
hững nói.
Câu hỏi
này khiến Trình Lộ ngắc ngứ. Chắc chắn cô ta chưa có sự chuẩn bị cho câu hỏi
này, trong tất cả các nhà xuất bản của Trung Quốc, có ai mà không muốn hợp tác
với WWolters Kluwer? Cái này còn phải có lý do sao?
Trình
Lộ ngẫm nghĩ một lúc, “Wolters Kluwer là tập đoàn xuất bản có quy mô lớn, sản
phẩm chủ yếu là sách giấy, ngoài ra còn có sách điện tử, sách CD, sách online,
phần mềm, sách giáo dục và đào tạo...”.
Trình
Tư Vy ngắt lời cô ta: “Thông tin này tôi chắc chắn người trong giới xuất bản
các chị ai cũng rõ. Ý tôi là, quý công ty muốn đạt được sự phát triển như thế
nào từ phía công ty chúng tôi, tại sao lại cấp bách muốn hợp tác với chúng tôi,
chị cũng biết, chuyện kinh doanh mà không phải cả hai bên cùng có lợi thì rất
khó bền vững. Xin lỗi, chắc chị không trách tôi ép người quá đáng chứ”.
“Cái
này...”. Bất chợt Trình Lộ không nói được gì. Cô ta đã nghĩ ra, nhưng trong
phút chốc không thể sắp xếp tư duy một cách rành mạch.
“À, là
thế này”. Tôi xen vào, “Bởi vì chúng tôi muốn kiếm tiền”.
Dưới
gầm bàn, Trình Lộ giẫm mạnh vào chân tôi một cái.
Trình
Tư Vy nhìn tôi, hơi sững lại một chút, rồi nở nụ cười.
“Nói
hay lắm!”. Cô ấy nhìn tôi ánh mắt ngưỡng mộ, “Rất thẳng thắn, tôi thích câu trả
lời này. Xuất bản là văn hóa, cũng là kinh doanh”.
Vẻ mặt
Trình Lộ cuối cùng cũng giãn ra.
“Lương
Mân, giới thiệu cho chị Tư Vy những kinh nghiệm của công ty chúng ta về lĩnh
vực quảng cáo sách đi”. Cô ta nói.
“À,
không cần”. Trình Tư Vy khoát khoát tay, “Chúng ta nói đến đây là đủ rồi”.
“Vậy...
có cần chuyển đến chỗ khác bàn tiếp không? Nếu chị không khách sáo, chúng tôi
có thể có vinh dự mời chị dùng bữa không?”. Trình Lộ hỏi thăm dò.
“Không
cần đâu. Hôm kia tôi mới đến thành phố Bình Hải, hôm qua đã nghỉ cả ngày rồi,
còn chưa đi dạo phố. Hôm nay tạm đến đây thôi”. Trình Tư Vy nói.
Vị
khách quý Trình Tư Vy đã nói vậy rồi, Trình Lộ cũng không còn cách nào khác,
“Vậy chúc chị vui vẻ, có cơ hội chúng ta sẽ gặp nhau bàn về những nội dung
khác”.
“Mỗi
đại diện của các công ty xuất bản tôi chỉ tiếp một lần, lần trước tôi đã nói
rồi. Việc còn lại, chúng tôi sẽ tiến hành thông qua khảo sát. Thế này đi, nếu
chị không phiền, tôi muốn nhờ anh Lương đưa tôi đi dạo quanh Bình Hải, nhân
tiện giới thiệu cho tôi những kinh nghiệm của công ty về lĩnh vực xuất bản”.
Trình Tư Vy từ từ đứng lên, nói.
Á? Điều
này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi nhìn Trình Tư Vy, không thấy ánh
mắt cô ấy để lộ điều gì cả.
Tôi lại
nhìn Trình Lộ.
Trình
Lộ giẫm mạnh vào chân tôi một cái, kéo tôi đứng lên, lườm tôi một cái.
“Được.
Nếu chị Tư Vy không thấy phiền, tôi đưa chị đi quanh Bình Hải”. Mu bàn chân tôi
bị gót giày cao gót của Trình Lộ giẫm lên đau điếng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt
bình thản, nói với Trình Tư Vy.
“Vậy
tôi xin cáo từ, ở công ty còn rất nhiều việc cần giải quyết”. Trình Lộ xách túi
lên, bắt tay với Trình Tư Vy.
Trình
Tư Vy mỉm cười gật đầu, rất có phong độ.
“Giao
cho anh đấy, một trăm nghìn tiền thưởng”. Lúc đi ngang qua trước mặt tôi, Trình
Lộ thấp giọng nói.
Tôi lấy
tay búng vào người cô ta một cái, nghĩ bụng cô lấy tôi làm vật hy sinh, tối nay
về sẽ tính sổ với cô sau. “Định đưa tôi đi đâu vậy?”. Sau khi Trình Lộ đi, Trình
Tư Vy hỏi tôi.
“Đi
loanh quanh đâu đây thôi, chị muốn đi mua quần áo hay đi ăn?”. Tôi nói. Tuy đối
mặt với một Trình Tư Vy bí hiểm khó đoán lại xinh đẹp không thể nói là “dê vào
miệng cọp”, nhưng Trình Lộ bỏ tôi lại một mình thế này, tôi khó tránh khỏi có
cảm giác bị bán đứng.
“Đi ăn
nhé, tôi mời anh, hay là anh mời tôi?”. Cô ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.
“Để tôi
mời nhé”. Tôi hào phóng nói.
“Ok”.
Cô ấy cũng hào phóng trả lời.
Vậy là
tôi đưa cô ấy rời khỏi khách sạn năm sao hào hoa tráng lệ này, đến con phố sầm
uất bên ngoài. Trình Tư Vy dường như thực sự rất lạ lẫm với thành phố này, theo
sát tôi như một cục nam châm, tôi đi đến đâu, cô ấy liền đi theo tôi đến đó,
duy trì khoảng cách rất ngắn, nhưng không dính sát vào nhau.
Đây là
trung tâm thành phố Bình Hải, tôi đưa cô ấy đi, qua rất nhiều nhà hàng, khách
sạn lớn, rẽ hết ngõ này qua ngách khác, đi vào một con hẻm nhỏ hẹp, bẩn bẩn.
Cô ấy
cũng không nói gì, vẫn đi theo tôi.
Cuối
cùng, tôi dừng lại trước một quán vằn thắn tối tăm, đầy mùi dầu mỡ.
“Anh
mời tôi ăn cái này sao?”. Cô ấy nhìn tôi, hỏi.
Tôi gật
gật đầu, kéo cô ấy vào, “Quán này rất đông khách, có khi còn phải xếp hàng
nữa”.
Đúng
như tôi dự đoán, đang là buổi trưa, trong quán tấp nập, bàn nào cũng có người
ngồi rồi. Một hàng dài đang xếp hàng chỗ cửa sổ mua vé, chầm chậm chuyển động
về phía trước. Trong khung cảnh náo nhiệt mà tối tăm, mười mấy nhân viên phục
vụ bê vằn thắn trên cao, vừa luôn miệng nói: “Nhường đường, nhường đường”, vừa
luồn lách giữa đám đông.
Trên
người Trình Tư Vy mặc toàn hàng hiệu tiền triệu, cô ấy ôm lấy tôi, tránh những
người đang chen chúc luồn lách qua.
“Bên
kia có hai người chuẩn bị đứng lên, chị