
mình không còn trẻ nữa ý”. Hiểu Ngưng chưa nói hết câu, ba người còn lại đã
lập tức ngắt lời cô ấy.
Trên
thực tế, chỉ có Linh Huyên và Trình Lộ là trông có vẻ đã đi làm rồi. Còn Hiểu
Ngưng, cho dù là cách ăn mặc hay dáng vẻ đều giống sinh viên còn đang đi học.
Chắc tại cô ấy làm việc trong viện nghiên cứu, ít phải tiếp xúc với xã hội nên
mới thế.
“Được
rồi, không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”. Tô Tô nuốt miếng bánh cuối
cùng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói.
Bọn họ
đều tỏ vẻ đồng ý, lũ lượt đứng dậy mặc quần áo.
Ding.
Trình Lộ ném một chiếc chìa khóa xuống bàn trước mặt tôi.
“Đây là
cái gì vậy?”. Tôi hỏi cô ta.
“Thừa
lời, đương nhiên là chìa khóa nhà. Tôi không muốn ngày nào cũng đi làm rồi lại
về nhà cùng với anh”. Trình Lộ liếc xéo tôi một cái, nói.
“Thế
còn chìa khóa phòng tôi đâu?”. Tôi lườm trả cô ta, nhặt chiếc chìa khóa lên hỏi
cô ta.
“Còn
đòi chìa khóa phòng cái gì nữa, đều là con gái với nhau cả, cũng quen nhau cả
rồi, còn phải khóa cửa nữa sao?”. Trình Lộ kéo dài câu sau, đặc biệt nhấn mạnh
vào hai tiếng “con gái”.
“Tôi là
đàn ông”. Tôi nhấn mạnh.
“Không
có gì khác con gái cả”. Trình Lộ cầm túi xách của cô ta lên, đi ra cửa.
Đồ đàn
bà thối tha. Tôi thầm chửi rủa trong lòng, móc chìa khóa nhà vào cùng với chìa
khóa xe, cũng đi ra cửa đi giày.
“Anh
Lương Mân, nhớ tối về nhà nấu cơm”. Linh Huyên đang đứng trong phòng khách nhắc
nhở tôi.
“Ha,
anh Lương nấu cơm, mong đợi quá”. Tô Tô đứng bên cạnh Linh Huyên, mắt sáng long
lanh.
“Ừ...
anh sẽ tranh thủ về nhà sớm”. Tôi vỗ vỗ trán, đi giày vào, ra trước.
Tôi ra
khỏi nhà, thấy Trình Lộ đã đi rất xa, hơn thế trạm dừng xe bus ở cổng phía nam
khu nhà.
“Này,
cô không ngồi xe cùng đi à?”. Tôi gọi với theo cô ta.
“Chìa
khóa đã đưa cho anh rồi, chúng ta không ai nợ ai!”. Trình Lộ quay đầu nói một
câu, rồi tiếp tục đi về phía trạm xe bus.
Tôi
nghĩ như thế cũng tốt, tránh để người khác nhìn thấy tôi và cô ta đi làm cùng
nhau. Trình Lộ chết tiệt, BMW êm ái thì không ngồi, cứ nằng nặc chen chúc trong
xe bus, trong lúc tôi đang thầm rủa cô ta ngu ngốc thì cũng không thể không
khâm phục cô ta không tham lam những cái lợi nhỏ nhặt.
“Anh
Lương, hóa ra anh còn có BMW nữa cơ à! Hay là anh chở bọn em đi một đoạn đi!”.
Đúng
lúc này, Tô Tô từ trong nhà đuổi theo ra, chốc lát đã ôm lấy khuỷu tay tôi một
cách thân mật, nở nụ cười ngọt ngào, nói.
“Tô Tô,
anh Lương Mân còn phải đi làm nữa”. Linh Huyên đi ra cùng Tô Tô, khuyên nhủ.
“Haizz,
được rồi”. Tô Tô tỏ vẻ tiếc nuối. Khác với Trình Lộ, Tô Tô lại có cách nghĩ
“tham cái lợi nhỏ”.
“Để một
người con trai lái BMW chở em đi học, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào
đây?”. Linh Huyên lại tiếp tục giáo huấn Tô Tô.
“Nhưng
mà... em lại không coi anh Lương là con trai...”. Tô Tô dẩu môi, tỏ vẻ oan ức.
Lời này của cô bé làm tôi khóc không nổi, cười không xong.
“Nhưng
người khác không biết”. Linh Huyên lườm Tô Tô, nói.
Tô Tô
hơi bất mãn, “Chị Linh Huyên cũng thật là, từ lúc anh Lương chuyển đến đây, lúc
nào chị cũng bảo vệ anh ấy”.
“Chị
đâu có...”. Mặt Linh Huyên thoáng ửng hồng, giả bộ giơ tay nhéo tai Tô Tô, Tô
Tô lập tức cười hì hì tránh né.
Lúc
này, một chiếc váy liền thân có hình hoa văn trang nhã lướt đến trước mặt tôi.
Là Hiểu Ngưng.
“Đưa em
đến viện nghiên cứu với, cùng đường mà”. Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Khi cô
ấy mặc chiếc váy màu lạnh có vạt viền ren này, trông rất ra dáng phụ nữ. Thiết
kế eo cao, càng làm lộ rõ những đường cong trên cơ thể cô ấy, bên trong lại mặc
chiếc áo ba lỗ cao cổ, không chỉ có cảm giác đang là mùa xuân, mà nhìn cũng rất
đáng yêu.
Hiểu
Ngưng có gương mặt rất học sinh, giây phút này, một chiếc váy liền đơn giản đã
làm tôn lên cả vẻ đẹp phụ nữ và vẻ đẹp con gái của cô ấy một cách hoàn mỹ.
“Oa!
Hôm nay chị Hiểu Ngưng mặc đẹp quá!”. Tô Tô không ồn ào với Linh Huyên nữa,
nhìn Hiểu Ngưng, ngạc nhiên, thích thú nói.
“Hiểu
Ngưng từ trước đến nay vẫn xinh đẹp mà”. Linh Huyên đính chính lại câu nói của
Tô Tô, sau đó cũng ngắm nhìn Hiểu Ngưng, “Đây chính là chiếc váy tớ chọn cho
cậu tháng trước, tớ đã nói là rất đẹp mà, cậu còn ngại không dám mặc. Nói thật
đi, hôm nay mặc cho ai ngắm hả?”.
Đôi mắt
sáng long lanh của Hiểu Ngưng nhảy nhót một chút, mấp máy miệng, “Dạo này thời
tiết cũng ấm dần lên rồi, đương nhiên có thể lấy ra mặc mà”.
“A! Chị
Hiểu Ngưng nhất định là đã yêu ai đó rồi!”. Tô Tô hét toáng lên.
“Đừng
có nói bậy”. Hiểu Ngưng dịu dàng lườm Tô Tô một cái, rồi quay người nhìn tôi,
“Đưa em đến viện nghiên cứu nhé, tiện đường mà”.
“Ừ”.
Tôi nhìn Hiểu Ngưng thanh tú, gật gật đầu.
Hiểu
Ngưng khẽ mỉm cười với tôi rồi ngồi lên xe.
“Em
cũng muốn ngồi!”. Tô Tô bĩu môi, đáng yêu biết bao.
“Được
rồi, dù sao thì hôm nay cũng vẫn sớm, anh chở các em đi”. Tôi nhìn cô ấy cười.
Tô Tô
cười sung sướng như đạt được mục đích, ngồi vào xe một cách tự nhiên, mông đã
đặt trên ghế da rồi còn nảy tưng tưng.
“Chị
Linh Huyên, còn làm bộ làm tịch gì nữa, mau lên xe đi!”. Cô bé không chỉ ngồi
lên xe mà còn gọi Linh Hu