
khoan hồng thì giơ tay trái”.
Trình
Lộ không cần suy nghĩ, giơ ngay tay phải lên. Có thể thấy, sự thật này khiến cô
ta càng oán hận tôi hơn.
Hiểu
Ngưng cũng giơ tay phải.
Không
khí vừa rồi còn nhốn nháo giờ đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Linh
Huyên ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay phải lên, rồi lại hạ xuống, giơ tay trái lên.
Tô Tô
quay sang trái nhìn Hiểu Ngưng và Trình Lộ, rồi lại quay sang phải nhìn Linh
Huyên, lưỡng lự, cuối cùng dũng cảm giơ tay trái lên.
Hai đối
hai.
Ánh mắt
cả bốn cô gái nhìn nhau rồi đổ dồn về thành viên đã từng sống trong chung cư
trước đây, Đới Duy.
Đới Duy
nhìn tôi, rồi nhìn bọn họ: “Anh bỏ phiếu trắng. Thực ra lần này anh về là do
Hiểu Ngưng nhờ anh kiểm tra thật giả. Còn chuyện các em xử lý ra sao, anh không
can thiệp”.
Hai đối
hai. Nhưng hai người trong bọn họ, Linh Huyên và Tô Tô giơ tay trái không có
nghĩa là họ đứng về phía tôi.
Mấy
người phụ nữ này, quý mến thì quý mến thật, nhưng không có nghĩa là họ không có
ý kiến của riêng mình.
Tôi
cười chua chát. Nhìn bốn cánh tay giơ cao trước mặt, lần này tôi đã thấm thìa
thế nào là “bị cô lập hoàn toàn”. Trên đầu chữ sắc một thanh đao, tôi sống ở
đây, tất nhiên một phần là vì tình cảm, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải cũng vì
tất cả bọn họ đều là mỹ nữ hay sao.
Thực ra
tôi đã định hết tuần này, đợi đến khi tiểu thuyết của Carl Sura chính thức phát
hành trên thị trường thì sẽ chuyển ra ngoài, không ngờ còn chưa kịp thực hiện
theo kế hoạch thì chuyện này xảy ra.
“Bỏ đi,
không phạt anh nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài đi”. Trình Lộ hạ tay
xuống, nói.
Linh
Huyên không nói câu nào, lặng lẽ nhìn tôi. Tô Tô nhìn tôi ánh mắt thương xót,
nhưng cũng không nói gì.
“Ừ, anh
chuyển ra ngoài”. Tôi đứng dậy, đi về phía phòng mình.
Bốn
người bọn họ và cả Đới Duy đều ngồi im lặng trên sofa, không ai nói lời nào.
Tôi đi
về phòng, lôi chiếc túi to đùng dưới gầm giường ra, nhét đồ đạc của mình vào.
Lúc
nhét đồ vào, bỗng nhiên tôi cảm giác như có ai đó đang đứng đằng sau.
Tôi
quay lại, là Tô Tô.
Khóe
mắt cô bé đỏ ửng, cô bé không nỡ để tôi đi, nhưng cũng không đủ dũng cảm níu
tôi lại.
“Anh
Tiểu Mân, em xin lỗi...”. Tô Tô dẩu chiếc miệng nhỏ, đi đến trước mặt tôi, kéo
kéo tay áo tôi.
“Ngốc
ạ, em thì có lỗi gì với anh chứ?”. Tôi giơ tay ra vuốt trán cô bé, cười đau
khổ, nói.
Tô Tô
nhìn tôi trân trân, không biết phải nói gì.
Tôi bị
bọn họ đá ra ngoài, chỉ có Tô Tô đến an ủi. Trong lòng tôi dấy lên nỗi buồn thê
lương.
“Anh
dọn ra ngoài đã có chỗ ở chưa?”. Cô bé quan tâm hỏi tôi, “Hay là em đi xin các
chị ấy cho anh ở lại đây nốt đêm nay”.
“Em yên
tâm, anh có chỗ ở rồi”, tôi nói. Sự việc đã đến nước này, tôi không thể nán lại
đây thêm được nữa.
Tô Tô
thở dài, rời khỏi phòng tôi.
Tôi
biết trong lòng cô bé rất buồn, nhưng đã là “nguyên tắc”, cô bé không thể chống
lại ý của ba người kia.
Tất cả
lỗi sai đều ở tôi. Lúc đầu tôi không kiên định nguyên tắc của mình, để mặc Đại
Bính thao túng, cứ nghĩ chỉ ở hai ba ngày, mới dẫn đến hậu quả này. Suy đi nghĩ
lại, cho dù ngay sau đó tôi tìm được nhà và dọn đi ngay thì việc trà trộn vào
“chung cư con gái”, coi nơi này là nơi trú thân tạm thời thì cũng vẫn rất đê
tiện.
Tôi vừa
tự cảnh tỉnh bản thân vừa thu dọn hành lý. Đột nhiên, bên cạnh tôi có thêm một
người.
Linh
Huyên đang cúi đầu, lặng lẽ giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Cô ấy
gấp quần áo của tôi rất chỉnh tề, rồi để từng chiếc bên giường cho tôi tiện
nhét vào túi.
“Cảm ơn
em”. Tôi nói với cô ấy.
“Không
có gì”. Linh Huyên khẽ trả lời.
Sự dịu
dàng của Linh Huyên để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi, cho dù tôi đi
khỏi đây cũng mãi mãi không quên cô ấy.
“Anh
đừng trách Hiểu Ngưng, thực ra cậu ấy cũng rất quan tâm đến anh. Chỉ có điều có
một số vấn đề nguyên tắc là nguyên tắc, Hiểu Ngưng vốn chưa bao giờ nhân nhượng
chuyện này”. Linh Huyên nói với tôi.
“Điều
này anh biết, xin lỗi vì đã lừa dối bọn em”. Tôi nói.
“Thực
ra bây giờ nghĩ lại, anh cũng không lừa bọn em, anh luôn nói anh không phải là
gay, chỉ tại bọn em không chịu tin mà thôi. Cho dù thế nào, mọi người cũng đã
từng chung sống rất vui vẻ với nhau”. Linh Huyên nhẹ nhàng nói.
“Linh
Huyên, em không cần nói đỡ cho anh, toàn bộ chuyện này đều là anh không đúng”.
Tôi
buộc đầu chiếc túi lại, khoác lên vai.
Tôi đi
ra phòng khách, tháo chìa khóa nhà trong chùm chìa khóa của tôi ra để trên bàn
ăn. Hồi tưởng lại cảm giác vui vẻ, ấm cúng trước đây, như thể đây là lần cuối
cùng tôi nhìn thấy căn nhà này. Trong tủ kính là cuốn tiểu thuyết bản tiếng Anh
của Carl Sura mà tôi và Trình Lộ đã cùng nhau khổ công nghiên cứu, dịch ra
tiếng Trung; đằng sau tấm kính cửa nhà bếp, dường như có thể nhớ lại mấy món ăn
mà Linh Huyên đã dạy tôi nấu; trong phòng, cảnh Hiểu Ngưng băng bó vết thương
cho tôi thoáng hiện lên; bên ngoài ban công, còn phấp phới chiếc quần lót xinh
xắn màu hồng của Tô Tô...
“Anh
Tiểu Mân, anh đi thật sao?...”. Tô Tô nghẹn ngào nói.
“Anh đi
rồi, các em ở lại sống vui vẻ nhé”. Tôi nhìn qua