
ới Duy, bề
ngoài thì cao to, đẹp trai, đầy vẻ nam tính, ngôn ngữ cử chỉ cũng rất bình
thường, ai biết nội tâm anh ta lại là kẻ đồng tính?”.
“Sao
thế, rốt cuộc ai muốn chuyển đi?”. Trình Lộ thấy vẻ mặt của Tô Tô và Linh Huyên
đều rất mơ màng, bèn hỏi Hiểu Ngưng.
“Anh
ta”.
Hiểu
Ngưng giơ tay lên, chỉ về phía tôi.
Trái
tim đang treo lơ lửng của tôi rơi bụp xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đổ
dồn về phía tôi, toàn thân tôi lạnh toát.
“Tại
sao?”. Tô Tô, Linh Huyên và Trình Lộ đồng thanh hỏi.
“Mọi
người đi mà hỏi anh ta”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, nói.
Giọng
điệu của cô ấy, như thể đã hoàn toàn trở mặt với tôi. Bọn Tô Tô vẫn không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Còn Đới
Duy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.
Tôi
biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ Hiểu Ngưng lại dùng cách
thức vô tình này lật tẩy tôi. Nói đi nói lại, tôi biết lợi dụng thân phận gay
sống ở đây là đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị tâm lý ra đi, biết rõ ràng có
rất nhiều cơ hội ra đi một cách an toàn, nhưng vẫn không nỡ rời xa họ, ở lại
đây, chỉ có thể nói tự làm tự chịu.
“Sao
thế? Hai người có chuyện gì không vui thì cứ nói ra”. Trình Lộ nghĩ ngợi một
lúc, nói.
“Lương
Mân không phải là Lily”. Hiểu Ngưng bình thản nói.
Nghe
thấy câu này của Hiểu Ngưng, Trình Lộ, Linh Huyên và Tô Tô gần như biến sắc.
Tôi
không thật chắc chắn ý nghĩa của từ “Lily” trong
cách
nói của họ, nhưng đoán bừa là nghĩa của từ này tương đương với “gay”. Bọn họ đã
từng sống chung với Đới Duy, không phản cảm với lối sống của anh ta, chắc chắn
sẽ có một từ nào đó dễ nghe hơn để thay thế cho cách xưng hô “đồng tính” hoặc
“gay” gì đấy.
“Hiểu
Ngưng, điều này không thể đem ra đùa được đâu”. Vẻ mặt Trình Lộ đã nghiêm túc
trở lại, nói với Hiểu Ngưng.
“Mọi
người tự hỏi anh ta đi”. Hiểu Ngưng lườm tôi.
Không
khí dường như đông cứng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn tôi.
Tôi cảm
thấy như thể cơ thể mình đang chìm dần xuống. Thấy ánh mắt trong sáng của Tô Tô
nhìn mình, tôi nghe rất rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch. Qua tấm kính
của chiếc bàn, tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt xám xịt như mắc bệnh của mình.
Linh
Huyên không dám tin, nhưng dường như mang một hy vọng mong manh nào đó, tâm
trạng rất phức tạp. Còn Tô Tô, ánh mắt ngây thơ của cô bé nhìn tôi đầy lo lắng.
Trình
Lộ chau mày, nắm chặt bàn tay lại, nhìn tôi không nói lời nào.
Đằng
nào cũng không trốn tránh được mãi. Thò đầu ra cũng là một nhát đao mà rụt đầu
lại cũng vẫn là một nhát đao.
Tôi
đứng dậy.
“Anh
không phải gay. Thời gian vừa qua anh đã lừa mọi người. Muốn giết thì cứ giết,
tùy mọi người”. Tôi nói.
“Sao!”.
Tô Tô và Linh Huyên cùng bụm miệng, hét toáng lên.
Trình
Lộ ngạc nhiên nhìn tôi, cô ta đột ngột ngẩng mặt lên nhìn tôi khiến đôi khuyên
tai lắc mạnh.
Hiểu
Ngưng chỉ bình thản nhìn tôi, trong lòng cô ấy sớm đã có sự chuẩn bị, nên lúc
này bình tĩnh hơn họ.
“Anh
Tiểu Mân, có thật không vậy?”. Tô Tô nhìn tôi, cảnh giác lùi lại mấy bước, cất
tiếng hỏi.
Hình
tượng của tôi trong lòng cô bé chắc chắn đã đổ sụp. Linh Huyên mở to mắt, vẻ
nửa tin nửa ngờ.
Nhưng
tôi đã đích thân xác nhận sự thật này, bọn họ không thể không tin.
“Đê
tiện!”. Trình Lộ nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên nổi điên đấm cho tôi một cú.
Tôi
không có ý né tránh, Tô Tô vội vàng chạy đến trước mặt tôi, ngăn Trình Lộ lại.
Trình
Lộ đang trong cơn thịnh nộ, cầm tách trà trên bàn lên định ném về phía tôi.
Linh
Huyên đứng bên cạnh lập tức cản cô ta lại, lấy chiếc tách trong tay cô ta.
Điều
này như thể sự cân bằng lâu nay bị phá vỡ, cục diện vô cùng rối ren.
“Đợi
đã. Chúng ta sắp xếp lại tình hình nhé”. Linh Huyên đặt tách trà xuống, “Trước
tiên, Lương Mân có phải Lily không? Nếu không phải, thì mọi người định xử trí
thế nào? Hiểu Ngưng, cậu cũng đừng nóng vội như thế, chuyện này mọi người cùng
bàn bạc, không phải mình cậu nói là xong chuyện”.
Linh
Huyên rất bình tĩnh, chưa từng nổi cáu với ai. Nhưng lần này, tôi cảm thấy cô
ấy cũng hơi phát hỏa. Dường như cô ấy không hài lòng về việc Hiểu Ngưng tự ý
đưa ra quyết định cuối cùng.
“Anh ta
giả làm gay để vào đây ở, nhân cách đã có vấn đề rồi, cậu còn bảo vệ cho anh ta
ư?”. Trình Lộ chất vấn Linh Huyên.
Nghe cô
ta trực tiếp nói ra chữ “gay” Đới Duy biến sắc. Trình Lộ hay nói thẳng, lúc này
tinh thần lại đang rối loạn, thành ra quên mất ở đây còn có Đới Duy.
“Có
lẽ... còn cách giải quyết khác...”. Linh Huyên đỏ bừng mặt, không còn giận dữ
nữa, giọng nói dịu dàng trở lại, “Chúng ta... làm rõ lại mọi việc rồi hãy nói
tiếp”.
“Giả
mạo Lily để vào đây ở là trọng tội, chắc chắn phải đuổi ra ngoài”. Trình Lộ
nói.
Tô Tô
nhìn tôi, đầy do dự, dường như không muốn đuổi tôi đi, nhưng lại không dám tỏ
thái độ.
Linh
Huyên ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tớ nói một câu khách quan, anh Lương Mân sống ở
đây cũng đã làm không ít việc tốt đẹp. Nếu đã là hội nghị gia đình, chúng ta
hãy giơ tay biểu quyết. Ai cho rằng phải xử nặng thì giơ tay phải, ai cho rằng
có thể