Duck hunt
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323404

Bình chọn: 7.00/10/340 lượt.

u nghĩ ngợi, cố gắng sắp xếp lại trong đầu tất cả những lời từ chối

khẩn thiết nhất, hai mắt ra sức long lanh. “Í” một tiếng, hai anh đẹp trai đang

sôi nổi bàn chuyện công việc bên cạnh lập tức dừng lại, nghiêm túc nhìn sang,

chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

Oa Oa tự nhắc nhở bản thân, lúc này, lời nói nhất định phải cô đọng, súc tích,

bất ngờ ra đòn khi đối phương không để ý. Nhớ lại năm đó, khi trả lời luận văn,

cô đã buông một câu: “Tất cả đều có trong luận văn, mời thầy tự xem!”. Âm vang

uy lực là thế, hào hùng khí thế là thế, chỉ trừ Lão Thần Rùa, còn thì tất cả

các cặp kính của những vị giám khảo còn lại đều vì câu nói này mà tan tành

trong nháy mắt.

Vì vậy, nhất định phải khiến Tổng giám đốc Lang chỉ trong vài chữ hiểu rằng cho

dù không ăn chỗ thịt này, cô vẫn sẵn sàng vì công ty mà nhảy vào nước sôi lửa

bỏng, cống hiến một giọt máu, một giọt tinh... à nhầm, cống hiến đến chút tinh

lực cuối cùng, xin thề với trời xanh rằng cô sẽ cùng tồn vong với Hoa Hạo cũng

như các scandal giật gân của Hoa Hạo.

Lâm Lang nhìn cô mặt đỏ phừng phừng, tốt bụng hỏi: “Cô sao thế?”

Không nói cũng không được rồi, tên đã lên dây không thể không bắn, cô đành mặt

dày dõng dạc, hùng hồn nói: “Vậy... vậy tôi ăn thật nhé?”

Hai anh chàng đẹp trai cùng ngây ra một lúc, Lâm Lang không nhịn nổi, phì ra

một hơi rồi cười ngặt nghẽo, chỉ đến khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của

Lang Hách Viễn mới chấn chỉnh tư thế, ngồi lại ngay ngắn, mỉm cười hiền từ nói

với Oa Oa: “Cô ăn đi!”

Oa Oa căm uất nhìn sang Lang Hách Viễn, mong anh có thể hiểu rằng thực ra, cô

không hề có ý đó. Nhưng tín hiệu cầu cứu thảm thiết ấy rõ ràng không cùng tần

số với não bộ của anh, Lang Hách Viễn quay sang nhìn khuôn mặt non nớt đang

nhăn lại của cô, dừng lại vài giây rồi cũng nói: “Ăn đi!”

Câu nói này đã chính thức tuyên án tử hình đối với cô. Oa Oa khốn khổ đành kéo

đĩa thịt xào chua ngọt lại trước mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa, gắp một

miếng nhét vào miệng, uống một ngụm nước, rồi quay sang mỉm cười với ông sếp

Lang.

Hiển nhiên âm mưu thức tỉnh lòng thương hại của nhà tư bản đối với nhân công

nhi đồng đáng thương này rõ ràng không có tác dụng, Lang Hách Viễn vẫn đang

miệt mài nghiên cứu kế hoạch phát triển với Lâm Lang, chả thèm liếc đến cô một

cái. Khốn khổ giải quyết xong đĩa thịt xào chua ngọt, chưa kịp ngẩng đầu lấy

hơi, một đĩa thịt rán mới nguyên đã được đẩy tới trước mặt cô.

Cô thề, tên quỷ tư bản hút máu người này nhất định đã nhìn trộm cô rất lâu rồi!

Lang Hách Viễn làm lơ vẻ mặt đang sôi sục hận thù của cô, thờ ơ hỏi: “Sao?”

Oa Oa nghiến răng, cố nén tiếng nấc, ra sức lắc đầu.

Lang Hách Viễn dường như hiểu ra điều gì đó, gật gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. “Cô

không muốn ăn nữa à?”

Oa Oa lập tức nước mắt lưng tròng. Tuy rằng bọn tư bản đều là quỷ hút máu

người, nhưng nếu có thể không phải ăn đĩa thịt này thật thì cô nhất định sẽ lập

một bài vị cho sếp Lang và đặt ở nhà, sáng tối đều đặn thắp ba nén hương, mùng

một với rằm đều cúng hoa quả.

Vừa định hoan hô Tổng giám đốc Lang anh minh thì cô đã nghe Lang Hách Viễn uể

oải nói: “Nhưng tôi thấy không thể bỏ phí được, hay cô cứ cố ăn hết đi vậy!”

Nước mắt chực trào ra lập tức được thu lại, thay vào đó là tiếng nấc đã bị dồn

nén bấy lâu. Oa Oa vừa nấc vừa dùng ánh mắt lên án quân tư bản ngược đãi lao

động nhi đồng, càng uất ức, tiếng nấc càng lớn, khiến ánh mắt của các nhân viên

đang ăn trưa phía ngoài đổ dồn về phía bức bình phong.

Lang Hách Viễn thấy vẻ đau khổ của cô, liền rót một cốc nước đưa qua. Tiếng nấc

cụt vẫn trầm bổng, Oa Oa rất khẳng khái quay đầu sang một bên. Anh liền chầm

chậm đứng dậy, bước sang bên kia, đưa cốc nước lên môi cô: “Uống nước ép xuống

thì sẽ không bị nấc nữa.”

Mọi người có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trước mắt Oa Oa lúc ấy: anh sếp đẹp

trai phi thường đứng quay lưng lại phía mặt trời, khom người bưng cốc nước,

những ngón tay dài thanh tú qua lớp cốc thủy tinh hiện lên có sức mê hoặc lạ

thường, cực kì thu hút, lại thêm cảm giác mát lạnh đang kề tới bờ môi...

Nếu lúc này, quả tim nào còn vẫn đập 120 lần/phút thì nhất định nó đã bị bại

liệt!

Để tránh tim đập vượt quá tốc độ cho phép, Oa Oa đành tránh hơi thở mạnh mẽ từ

Lang Hách Viễn, luống cuống đón lấy cốc nước, ực ực uống vội.

Lang Hách Viễn thu tay, trở về chỗ ngồi của mình, ra hiệu cho Lâm Lang mặt đang

ngây ra như phỗng tiếp tục nói.

Uống nước vào, nấc lại càng kinh khủng hơn, Oa Oa chỉ còn cách bấm bụng, cố ăn

nốt đĩa thịt rán.

Ăn một miếng, nấc một tiếng, ăn hai miếng, nấc một cặp. Thấy Dương Oa Oa lúc

trước mơn mởn như một đóa hoa giữa mùa xuân, giờ đã biến thành bông hoa rũ cánh

xác xơ, khốn khổ, bên cạnh chợt có tiếng nói vờ như buột miệng: “Thịt rán hôm

nay có vẻ rất ngon.”

“Ngon cái con khỉ!”. Oa Oa dù đang nấc nhưng vẫn cố gắng phát âm mấy chữ này

rất chuẩn.

“Cái gì?”. Lang Hách Viễn lườm cô, chờ đợi lời giải thích cho bốn chữ “ngon cái

con khỉ” vừa rồi. Anh dường như đã nắm được quy luật nói chuyện của cô bé này,

phàm câu nào nói thực lò