
iến
cho cô sợ hãi như vậy?
Mục Thanh Y xoay người chui vào lòng anh, “Long Dật Thần, anh thật sự có thể
dựa vào sao?” Giọng của cô rất trầm, không giống hỏi anh, càng như là đang hỏi
chính mình.
“Nói ngốc nghếch cái gì vậy, không thể dựa vào, vì sao anh còn nhất định phải
đem em cột ở bên người? Yêu một người chính là hy vọng cho cô ấy hạnh phúc mà
thôi.”
“Đúng vậy nha, cho em hạnh phúc, cũng không cho tự do.”
“Em đang oán giận?”
Cô vươn tay đấm anh, mặt lại càng dán vào trong lòng anh. “Không được a, có ai chỉ
cho phép được tự do trên giường?”
“Đúng vậy, em rất không an phận, chỉ cần lơi lỏng một chút, em sẽ từ trong tay
trốn đi.”
“Em cũng không phải cá, đâu có trơn trượt như vậy!”
“Em là con cá nhát gan lại nhiều nghi ngờ, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ ẩn nấp
chạy đi, không lưu dấu vết.”
“Nhưng anh là người đánh cá rất gian xảo, em chạy một lần rồi một lần, cuối
cùng vẫn bị rơi vào lưới.”
“Nghĩ thông suốt?”
“Huh?”
“Có khi anh thật sự rất muốn gõ mở đầu của em xem mỗi ngày em suy nghĩ cái gì,
vì sao luôn khó dự đoán suy nghĩ của em như vậy.”
“Mệt lắm sao?”
“Em là gánh nặng ngọt ngào.”
Mục Thanh Y không có nói nữa, chỉ là dựa ở trong lòng anh hấp thu phần cảm giác
an toàn đến từ anh. Trước kia, cô biết có thể dựa vào chỉ có chính mình, nhưng
từ sau khi quen biết anh, bất tri bất giác cô bắt đầu từng chút một quen ỷ lại
vào anh, người này vốn đã sớm tính toán tốt.
“Có đói bụng không?”
“Không đói bụng, em muốn ngủ một giấc thật ngon.”
“Ngủ đi.”
“Đừng đi.”
“Em không quen anh ôm em ngủ, không phải sao?”
“Năm em sáu tuổi khi ngủ đến nửa đêm... Bị chị và anh cả cùng phòng dùng chăn
muốn ngộp chết em.” Cho dù chuyện cách nhiều năm, nay nói lên, giọng của cô vẫn
run nhè nhẹ.
“Không cần nói.” Anh ôm sát cô.
“Em cần thời gian để vượt qua ác mộng này.”
“Anh chờ em.”
“Có thể vĩnh viễn không vượt qua được.” Cô không thể không đem kết quả tệ nhất
nói ra.
“Không sao, ít nhất vẫn có thể thân thiết không phải sao?”
Bộ dạng có chút ít còn hơn không của anh, chọc cô nở nụ cười, “Đàn ông quả
nhiên là động vật dựa vào nửa người dưới suy nghĩ.”
“Em không muốn ngủ?” Anh không có ý tốt nhìn cô.
“Nếu anh không muốn ngủ thì đi ra ngoài đi.” Cô tứ lạng bạt thiên kim.(giống như kẻ tám lạng
người nửa cân á)
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Anh vội làm xong vụ buôn bán kia, một khắc cũng chưa
dừng lại bay qua, ngay cả một chút dỗ dành khen thưởng cũng không có thì thật
đáng tiếc.
“Như vậy có phải thảm thiết một chút hay không? Ác độc một chút?” Đường Kiếm
Phi vừa bị bạn tốt gọi điện thoại triệu đến Australia vẻ mặt kinh ngạc.
Khuôn mặt Long Dật Thần lạnh lùng, khóe miệng cười buồn rười rượi, “Trên thực
tế, nếu giết người không phạm pháp, tớ muốn tự tay làm thịt anh ta.”
“Ai u, quả nhiên giận dữ vì người đẹp nha.” Đường Kiếm Phi bộ dáng khoa trương,
sợ tới mức lập tức từ trên ghế nhảy xuống, trốn xa ngoài ba mét.
“Chờ lúc cậu yêu một người, cẩn thận đừng để cho tớ biết.” Anh cảnh cáo anh ta
đừng quá kiêu ngạo.
“Cậu cứ chờ đi, tớ chơi đùa cả bụi hoa rất thoải mái, mới không thèm vì một đóa
hoa buông tha cho một mảng vườn hoa lớn.”
“Bây giờ cậu có thể nói mạnh miệng, lúc khóc nhớ kỹ đừng tới tìm tớ kể khổ.”
Long Dật Thần không chút nể tình quát bạn bè.
“Cậu cứ chờ đi, kiếp sau cũng không có khả năng.” Đường Kiếm Phi tràn đầy tự
tin.
Loại người không nhận dạy dỗ này, đã chết cũng không đáng thương! Long Dật Thần
lười để ý đến anh nữa, “Hãy tìm người đưa tin tức ra ngoài.”
Ánh mắt anh không khỏi trợn to, “Đưa tin tức?” Đang êm đẹp lại đem một người
đưa vào bệnh viện tâm thần đã rất quá đáng, lại còn bảo chủ nợ đuổi theo giết?
“Đúng.”
“Cậu muốn đuổi tận giết tuyệt à.” Ai ya.
“Cái này gọi là mượn đao giết người.” Nụ cười bên môi Long Dật Thần thực tàn
nhẫn, “Loại cặn bã này chết đi cho sạch sẽ.”
“Thần, về sau nhớ phải nhắc nhở tớ, cách bảo bối nhà cậu xa ba mét, cám
ơn.” Anh sẽ nhớ rõ vạn lần chớ chọc giận Thần, mấy năm nay vẫn là lần đầu thấy
cậu ấy nảy sinh ác độc, quả nhiên khiến cho người ta sợ mất mật.
“Không sao, khoảng cách gần chút cũng không ngại.”
Vậy các hạ làm ơn đừng cười đến âm trầm như vậy được không! Đường Kiếm Phi lui
về phía sau, vẻ mặt cười cười, “Tớ sẽ tự động duy trì khoảng cách.”
“Vậy quay đầu nhìn xem.” Nụ cười bên miệng Long Dật Thần vô cùn khủng bố.
Anh theo lời quay đầu, sau đó phát ra một tiếng hét thảm thiết, giống như con
khỉ hoảng sợ vọt trở về.
“Chị dâu, chị đứng gần tôi như vậy làm gì?”
“Tôi đang muốn đi vào, là chính anh dựa tới.” Mục Thanh Y phủi tay sạch sẽ.
“Có việc sao, Thanh Y?”
“Bác gái bảo em đưa ly trà vào.”
“Trà?” Đường Kiếm Phi bắt đầu tìm trên dưới trái phải, “Của tôi mà?”
“Của anh là cà phê.”
“Vì sao?”
“Bởi vì đây không phải nhà của anh.”
Đáp án này đủ tuyệt! Sờ sờ cái mũi anh tự nhận mất mặt, nhưng vẫn nhịn không
được truy hỏi: “Vì sao cậu ấy là trà, mà tôi là cà phê?”
“Trà tốt cho thân thể, uống cà phê nhiều tim sẽ đập nhanh, không tốt cho thân
thể.”
Đường Kiếm Phi trừng mắt, “Thần, tớ muốn phản đối.” Nguyên nhâ