
cho anh đau lòng.
“Bác sĩ La lại nói đùa rồi.” Cô tránh đi ánh mắt của anh, cười gượng cho qua.
“Thanh Y.” Anh nhất thời xúc động vươn tay bắt lấy tay cô, “Anh chỉ hy vọng em
có thể vui vẻ, nếu anh ta chỉ khiến em đau lòng, vậy rời bỏ anh ta đi.”
Mục Thanh Y rút tay về, lông mi dài rũ xuống, che lại cảm xúc chân thật ở đáy
mắt, “Bác sĩ La, cám ơn anh, nhưng có một số việc cũng không phải bản thân
chúng ta có thể quyết định.”
Tình yêu luôn luôn vô lý như vậy, phần lớn thời điểm đều là không hiểu ra sao
khiến người ta đột nhiên ngã vào, tựa như cô yêu Long Dật Thần, có lẽ ở lần gặp
đầu tiên gặp mặt cô đã rơi vào, chỉ là không phát giác, nếu không y theo nguyên
tắc luôn luôn phải cụ thể của cô, thật sự không có khả năng xúc động đến trêu
chọc anh lần nữa, bây giờ mới nghĩ thông suốt thật sự có chút khiến cho người
ta không biết nên khóc hay cười.
“Thật ra em còn yêu anh ta, đúng hay không?” Anh rất đau lòng hỏi.
Cô mấp máy môi, ngẩng đầu về sau chằm chằm nhìn vào ánh mắt của La Chí Hiên,
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy.”
“Cho dù anh ta làm em tổn thương?”
“Không, anh ấy chưa từng làm tôi tổn thương.” Nụ cười của cô có chút mơ hồ,
“Vẫn là tôi làm tổn thương anh ấy.”
Anh giật mình sững sờ, tuyệt nhiên không nghĩ sẽ nghe đáp án như thế.
“Thật ra em cũng không yếu đuối như bề ngoài, em là một cô gái xấu đó.” Cô
nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh.
La Chí Hiên chính là ngơ ngác nhìn cô, ngẩn người không hiểu ra sao.
“Khi muốn bảo vệ mình, bình thường trong lúc vô ý sẽ xúc phạm tới người khác.”
Nhìn áng mây trôi ở chân trời kia, cô đột nhiên có cảm giác đó.
“Em không sai,” hai tay của anh đặt ở lên vai cô, nghiêm túc nhìn cô, “Bảo vệ
bản thân không có gì sai hết.” Anh chỉ hận mình không phải người bảo vệ cô.
“Vậy bác sĩ La nên cách tôi thật xa mới phải.”
Anh khó hiểu.
“Vì bảo vệ mình, tôi sẽ xúc phạm tới anh.” Cô nói đáp án cho anh biết.
“Anh không hối hận.”
Mục Thanh Y thở dài, vươn tay lấy tay anh xuống, xoay người đi vào trong,
“Người cố chấp quả nhiên rất khó nói chuyện.”
“Làm sao em không cố chấp.” Anh lầm bầm sau lưng cô.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng, không hẹn mà cùng dừng bước
ngoài cửa.
“Tao không có tiền, mày cút cho tao, cút càng xa càng tốt.”
“Ba, không có tiền con thật sự sẽ chết.”
“Mày là súc sinh, hại chết mẹ của mình, lại thiếu chút hại luôn em gái của
mình, bây giờ cư nhiên còn có mặt mũi đến đòi tiền tao?!” Mục Xương Hà kích
động trừng mắt nhìn đứa con bất hiếu.
“Ba, ba không cứu con, con nhất định phải chết.” Vẻ mặt Mục Thanh Vân xanh xao
đứng một bên năn nỉ.
“Cứu? Tao lấy cái gì cứu?”
“Ba bảo Thanh Y mở lời với ông chủ lớn kia.” Anh ngang nhiên nói.
“Thằng khốn, mày còn dám có chủ ý với Thanh Y?” Giọng của Mục Xương Hà không
khỏi lớn lên.
“Vì sao con không dám? Nhà họ Mục nuôi nó nhiều như vậy năm, bây giờ là lúc nó
báo đáp, một đứa con hoang mà thôi, vì sao cha luôn quý nó như vậy?”
Ba một tiếng giòn vang, có người bị thưởng một cái tát trên mặt.
“Mày cút cho tao, Mục Xương Hà này không có loại con bất hiếu như mày!” Tức
giận đến cả người phát run, ông làm sao có thể sinh một đứa con không biết cảm
thấy thẹn lại vô tình vô nghĩa như vậy.
“Chỉ cần cho con tiền, con cam đoan lập tức đi khỏi.” Sau khi trúng một cái
tát, Mục Thanh Vân đứng xa chút, nhưng vẫn kiên trì muốn đạt tới mục đích mới
chịu đi.
“Cút!”
“Lão già đáng chết, tôi là đứa con trai độc nhất của ông, ông kêu con bé kia
hầu hạ thêm mấy thằng ngốc, không phải giải quyết được rồi...”
“Mày, thằng khốn kiếp này, có loại anh trai như mày sao? Lời nói cầm thú này
mày cũng nói được?”
“Nó cũng hạ lưu giống như mẹ của nó, đều ngủ với người ta còn giả bộ thanh cao
cái gì?”
“Cút cho tao...” Tiếng quát giận dữ cùng với tiếng vật nặng rơi xuống.
“Em không vào sao?” La Chí Hiên lo lắng nhìn cô.
Trên mặt Mục Thanh Y không có gợn sóng, lạnh nhạt mở miệng, “Đi vào để cho
người ta mắng sao?” Nói xong xoay người bước đi, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Nhìn bóng dáng cô đơn bước đi của cô, trong lòng La Chí Hiên không khỏi tức
giận, dùng sức đẩy cửa phòng vật lý trị liệu.
Hai cha con bên trong vì anh đột nhiên xuất hiện mà giật mình sững sờ.
“Thưa anh, đây là bệnh viện, xin đừng ở đây gây trở ngại bệnh nhân tĩnh dưỡng.”
“Tôi đến thăm cha tôi.”
“Tôi nghĩ ông Mục cũng không muốn nhìn thấy anh.” La Chí Hiên đỡ Mục Xương Hà
đến ngồi lên xe lăn, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn Mục Thanh Vân.
“Mày chỉ là một bác sĩ thối, dám quản chuyện nhà chúng ta, muốn chết à.” Vẻ mặt
y tàn ác, nắm chặt tay vung qua.
La Chí Hiên bị sự hung ác trên mặt y làm hoảng sợ, không tự chủ được lui từng
bước về phía sau, “Lúc này đang ở bệnh viện, mà cha anh là bệnh nhân của tôi,
đương nhiên tôi phải xen vào.”
“Hừ!”
“Mục Thanh Vân, mày dám đánh bác sĩ La thử xem?” Mục Xương Hà chằm chằm trừng
mắt nhìn con.
“Thế nào hả? Hôm nay ông không đưa tiền, ngay cả ông tôi cũng đánh.”
La Chí Hiên nhìn đến vẻ cuồng loạn trong mắt y, trong lòng biết Mục Thanh Vân
đã khốn quẫn đến phát điên, bên cạnh tiến