
lên che trước người Mục Xương Hà.
“Ngay cả cha của mình cũng muốn đánh, có gì khác với cầm thú chứ?”
“Ông ta không cho tôi tiền, chính là trơ mắt nhìn tôi đi chịu chết, dù sao cũng
chết, cùng lắm thì mọi người cùng chết.”
“Chết rồi cũng sạch sẽ hơn.”
Giọng lạnh như băng từ cửa truyền đến, ba người không khỏi quay đầu nhìn lại.
“Thanh Y.” Mục Xương Hà
có chút không yên nhìn con gái. Cô nghe được bao nhiêu?
“Mày tới đúng lúc, cho tao tiền.” Mục Thanh Vân hùng hồn vươn tay.
Mục Thanh Y lạnh lùng nhìn y, “Dựa vào cái gì?”
“Mày là nhà họ Mục nuôi lớn.”
“Cho nên tôi nuôi ba.”
“Tao là anh cả của mày.”
“Chẳng lẽ anh nghĩ ba nghìn vạn lần trước là gió thổi đến sao?”
“Không phải chỉ là mày ngủ với người ta thôi.” Mục Thanh Vân hoàn toàn ăn nói
lung tung.
Sắc mặt của Mục Xương Hà và La Chí Hiên lập tức thay đổi, nhưng Mục Thanh Y vẫn
là vẻ mặt lạnh lùng.
“Đúng vậy nha, vậy anh cả chắc không ngại hầu người ta ngủ ngon, nghe nói giá
thị trường của ngưu lang cũng không tồi.”
Tất cả ba người đàn ông đều bị lời của cô làm chấn động.
Khóe miệng của Mục Thanh Y cong lên, một chút cười nhạt hiện lên mặt, “Tôi thấy
anh cả ăn mặc trang điểm miễn cưỡng cũng có thể xem là ngưu lang ưu tú hạng
nhất, gặp gỡ vài quý bà giàu có, tiền tự nhiên trở thành vấn đề nhỏ.”
“Mày muốn tao ăn cơm mềm (bám
váy phụ nữ)?” Mục Thanh Vân giận không thể
át.
“Ồ, chẳng lẽ bây giờ anh đang ăn cơm cứng?” Cô rất kinh ngạc nhướng mày.
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, La Chí Hiên sợ là đã cười ra tiếng.
“Mục Thanh Y, mày đừng có không biết xấu hổ.” Y vung tay lên đánh về phía cô.
Cô trốn cũng không trốn tiếp được nắm tay của y, cười nói: “Muốn đánh tôi?”
“Thì sao hả?” Mục Thanh Vân có chút cứng ngắc nói. Y làm sao có thể quên con bé
kia luyện một thân công phu giỏi, cho dù làm nghề bảo vệ cũng dư dả rồi.
“Được, đánh đi.” Cô buông tay ra, đưa nửa khuôn mặt qua, “Cho anh đánh, đòi
tiền tôi không có, để anh trai trút giận, vẫn là có thể.”
Y nắm chặt nắm tay lại chậm chạp không dám xuống tay.
“Không dám đánh, mời đi cho, ở đây không chào đón anh.” Mục Thanh Y một tay làm
ra động tác mời đi ra.
“Người đàn ông của mày có tiền như vậy, đưa tao một ít có gì không thể?” Y bất
mãn kêu.
“Nếu là tiền của người đàn ông của tôi, tự nhiên là cho tôi xài, cho anh để làm
gì? Tôi rất chắc chắn anh ấy không có ham mê đặc biệt (gay á).” Chuyện trong lời nói của cô, khiến cho Mục Thanh Vân
nghe xong trên mặt một hồi trắng một hồi xanh.
“Nói cho cùng, điểm này bản thân tôi cũng rất chắc chắn.”
“Anh Long?!” La Chí Hiên có chút kinh ngạc nhìn Long Dật Thần đẩy cửa đi vào.
Anh ta tới lúc nào, chẳng lẽ là đi cùng Thanh Y?
“Em đã thừa nhận là người phụ nữ của anh?” Long Dật Thần không quan tâm anh, tự
đi đến bên cạnh Mục Thanh Y, vòng tay qua thắt lưng của cô, ôm người ta vào bên
người.
“Làm người phụ nữ của anh có gì tốt?” Cô không đáp mà hỏi lại.
“Em muốn lợi ích gì?”
“Nếu làm người phụ nữ cho anh có lợi ích gì, thì chỉ là thuận tiện cho đứa con
phá của đòi tiền, không làm cũng thế.” Cô không nghe lời nhướng mày.
Anh lạnh lùng nhìn Mục Thanh Vân một cái, cười nói với cô: “Anh đây đành phải
nghĩ biện pháp khiến cho anh ta không thể đến đòi tiền nữa.”
“Thật không? Anh ta vừa mới đề nghị em hầu hạ thêm vài tên ngốc để anh ta có
tiền, anh nói, em nên nghe anh ta hay không?” Cô muốn cười nhưng không cười
liếc anh trai cùng cha khác mẹ.
“Mục Thanh Y —” Mục Thanh Vân vừa sợ vừa giận, không thể tin được cô sẽ nói ra
huỵch toẹt như vậy.
Long Dật Thần chỉ là mặt không chút thay đổi quét qua y một cái, sau đó cái gì
cũng khôn g nói, kéo Mục Thanh Y đi ra ngoài.
“Cô ấy còn đang ngủ?”
“Uh.”
“Cô ấy đã ngủ lâu rồi.”
“Con biết.” Long Dật Thần từ trên sô pha đứng dậy, “Con vào xem cô ấy.”
“Đi đi.”
“Có người nào ngủ hai ngày hai đêm còn chưa tỉnh?” Ông nội Long cảm thấy buồn
bực.
“Đúng vậy nha, đây thật không bình thường.” Mẹ Long đồng ý cái nhìn của cha
chồng.
Long Dật Thần lặng lẽ mở cửa phòng ra, ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường soi rọi dáng
người nằm trên giường.
Anh biết tâm trạng cô không tốt, lại không đoán được lúc trường hợp tâm trạng
cô đặc biệt không tốt lại lựa chọn ngủ để trốn tránh sự thật, cô nghĩ mình có
thể ngủ bao lâu, hay là muốn cứ như vậy ngủ chết đi quên đi?
“Thanh Y?” Vươn tay xốc lên cái chăn che đầu của cô, mới phát hiện cô vốn đang
tỉnh.
Cô không có hé răng, chỉ là tiếp tục chìm đắm trong suy tư của mình.
“Rất khó quên sao?” Anh lên giường nằm bên cạnh cô, từ sau ôm lấy cô.
“Em chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười.”
Long Dật Thần ôm cô không nói chuyện, phía sau cô chỉ là cần một người nghe
thôi.
“Từ sau khi mẹ đi, em liền một mình, em rất cô độc, rất sợ hãi, cho nên em luôn
luôn lấy lòng bọn họ, nhưng cho dù em cố gắng lấy lòng, bọn họ vẫn chán ghét em
như vậy, vẫn khinh bỉ em, thậm chí còn muốn hại chết em...” Nghĩ đến cảnh tượng
thời thơ ấu kia, thân thể của cô không kiềm run run.
“Không sợ, có anh ở đây.” Bọn họ đến tột cùng đã từng làm cái gì với cô, kh