
không buông tay.
"Thật sự rất đẹp nha!" Bà ta không khỏi khen ngợi, tuy rằng bà ta đã
nhìn thấy trân châu rất nhiều, nhưng là xinh đẹp tinh xảo thế này thì
rất hiếm thấy.
"Mẹ, mẹ thấy nó đẹp là tốt rồi, con còn đang sợ không hợp ý mẹ đây", Uông Giai Vi cười đến tươi tắn, xem ra bà già này chỉ
cần một chiêu là có hiệu quả, muốn đứng vững ở Hạ gia, trước hết phải
chiếm được lòng Ngải Châu Bích, đàn bà giống như bà ta, mấy thứ châu báu này nọ yêu thích cực kỳ, nhìn biểu tình giờ phút này của bà ta, Uông
Giai Vi cảm thấy chỗ vốn này bỏ ra rất đáng giá.
"Đây là tặng cho ta sao?", Ngải Châu Bích còn có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới đứa con
dâu này vừa hiểu chuyện lại biết điều như thế, hơn nữa còn rất hào
phóng, Uông Giai Trừng vào Hạ gia, ngoại trừ việc sinh được Hạ Chính
Dương khiến bà ta cảm thấy vui vẻ mừng ra mặt ra, còn cái khác không có
cái gì là thuận mắt.
"Đương nhiên, mẹ thích là tốt rồi, sau này có đồ tốt, chúng ta có thể cùng chia sẻ nha", ả mỉm cười ngọt ngào.
"Cái này cũng không rẻ, tốn nhiều tiền lắm phải không?", bà ta có chút
hoài nghi hỏi, thậm chí còn có chút không vui, nghĩ thầm lông cừu chẳng
phải cũng lấy từ trên người con cừu sao? *chắc ý bà ta là tiền mua nhiều ít thì cũng là tiền của con bà ta.
Ả cười thầm, thong thả mở miệng
nói: "Cái này được mua khi con và mẹ con cùng đi dạo phố, mẹ con nói vật này chắc chắn là rất hợp với mẹ, ban đầu con còn lo lắng, nhưng xem ra
mẹ con và mẹ có cùng gu thẩm mĩ a".
"Xem ra mẹ con cũng không tệ lắm", nghe thấy không phải moi tiền của con trai mình đi mua, mặt mày bà ta càng thêm vui sướng.
"Đúng vậy, mẹ con từ lần trước gặp mặt mẹ một lần, nói rằng mẹ cao quý
trang nhã, mang vòng cổ trân châu trân châu nhất định sẽ làm tăng thêm
khí chất của mẹ a", ả không ngừng tâng bốc Ngải Châu Bích, nói đến mức
làm bà ta nở ruột nở gan.
"Con đứa nhỏ này, nói làm ta thấy ngại",
bà ta cười càng thêm vui vẻ, "Có điều khiến hai mẹ con con tiêu tốn như
vậy, ta thấy ngại, ta chưa từng nhận quà gì từ Giai Trừng, ngược lại lại nhận của con, này khiến ta áy náy lắm".
Thấy bà ta nhắc tới Uông Giai Trừng, Uông Giai Vi cười quỷ dị.
"Giai Trừng không giống với con, con không thiếu tiền, nhưng Giai Trừng ở phương diện này có vẻ không được như con, mẹ phải hiểu một chút, dù
sao xuất thân của Giai Trừng và con vẫn là khác nhau", ả nói qua nói
lại, bắt đầu chậm rãi khơi mào mâu thuẫn.
"Hai con chẳng phải đều là thiên kim của Uông gia sao, có kém như thế nào thì cũng không nên đến
mức đó chứ", bà ta có chút oán giận nho nhỏ, chị thì hiểu chuyện hào
phóng thế này, em gái lại keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước, cho tới bây
giờ cũng chưa tặng bà ta món quá có giá trị nào.
"Mẹ, mẹ có lẽ không biết, không giống như vậy đâu" Ánh mắt của ả hàm chứa một tia thần bí.
"Không giống là không giống thế nào? Nói ta nghe chút đi", bà ta tò mò hỏi han.
Uông Giai Vi nhìn Ngải Châu Bích, đột nhiên cười khẽ, "Mẹ, có lẽ là
thôi đi, bằng không mẹ lại nghĩ con nhiều chuyện, như vậy không tốt".
"Giai Vi, con nói như vậy, ta cũng không thích, ta không coi con là
người ngoài, ấy vậy mà con lại coi ta là người dưng", vẻ mặt làm bộ có
chút hờn giận.
"Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con không phải có ý đó, nếu mẹ muốn biết, con sẽ nói mẹ nghe, mẹ đừng giận con, được không?", ả cầm
tay Ngải Châu Bích, làm nũng một chút.
"Như vậy mới được, chúng ta
là người một nhà, hẳn là có cái gì thì nói cái đó, như vậy ta mới thích
được a", bà ta vỗ vỗ lên tay ả. Uông Giai Vi nhìn chung quanh một chút,
phát hiện không có người nào, liền lén lút nói: "Con là chị của Giai
Trừng, nhưng mẹ con và mẹ cô ta từng có quan hệ chủ tớ, cho nên nói bối
cảnh của mẹ cô ta không có gì, hơn nữa thanh danh cũng không được dễ
nghe".
"Ah, xuất thân người hầu sao", điều này khiến Ngải Châu Bích có chút giật mình.
"Dạ, mà quan trọng hơn là, trước kia mẹ của cô ta, chính là mẹ nhỏ của
con, từng bị con buôn bán sang Canada làm kỹ nữ, sau lại gặp được mẹ
con, mẹ con có lòng tốt thu nhận bà ta làm người hầu, thế nhưng người mẹ nhỏ này của con tâm cơ quá nặng, thấy mẹ con hiền quá, vì để bản thân ở trong nhà con có một địa vị tốt, cho nên liền câu dẫn ba của con, sau
đó thì trở thành mẹ nhỏ của con".
"Trời đất, mẹ của Uông Giai Trừng
sao có thể xấu xa như vậy chứ? Xuất thân như vậy còn dám vác mặt đến
chen chân vào danh gia, thật sự là không biết xấu hổ", Ngải Châu Bích
hung hăng khinh bỉ một chút, bất mãn với Uông Giai Trừng càng tăng thêm.
Ngay từ đầu, bà ta đã chán ghét Uông Giai Trừng, nếu không phải cô ta
lấy vị trí Hạ phu nhân để hấp dẫn bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho người từng là vị hôn thê của Hạ Thiên Triệu gả cho con trai mình.
Thật không ngờ là, vị trí Hạ phu nhân vẫn không lấy được, thậm chí ngay
cả bóng dáng Hàn Nhất Nhất cũng không thấy đâu, nếu không phải vì cô ta
sinh Chính Dương, bà ta tuyệt đối sẽ không cho cô ta sống dễ chịu.
"Cho nên mẹ con đã rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì
năm đó bà ta mang thai Uông Giai Trừng, mẹ con nhất thời mềm lòng