
phải không có khả năng xảy ra.
"Chính Dương. . . Chính
Dương. . . Con sẽ có em trai, nếu con thích, mẹ có thể sinh cho con một
đứa em trai, hoặc là em gái cũng có thể." Cô ta cười lớn, trong lòng lại từng đợt chua xót.
"Được. . . được. . . Chính Dương muốn em
trai, Chính Dương muốn em gái. . ." Nó vui vẻ vỗ tay, lớn tiếng cười,
hoàn toàn không biết em trai cùng em gái trong thế giới ngưởi lớn ý
nghĩa gì, mà nó với mẹ nó có ý nghĩa gì, mẹ mới sinh em trái với em gái
sẽ có ý nghĩa gì.
Uông Giai Trừng cùng đứa con cười càng lúc càng lớn, trong lòng lại có một chút trầm xuống.
"Nếu Uông Giai Vi sinh con trai thật, như vậy về sau Chính Dương. . ."
Uông Giai Trừng nghĩ đến đây, trong lòng một trận rét run, "Không. . .
Không thể, địa vị Chính Dương không thể bị ảnh hưởng, nhưng là Uông Giai Vi tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà buông tha mẹ con cô ta, cô ta muốn
thắng ngay từ đầu, như vậy cô ta sẽ không thua, sẽ không thể làm cho ả
lại thắng tiếp nữa
Ánh mắt của cô ta càng ngày càng lạnh lẽo, một loại ý nghĩ đáng sợ ở trong đầu của cô ta bắt đầu nảy sinh.
Ở Hạ gia, buổi tối sau tuần trăng mật 20 ngày, Hạ Thiên Triệu trở về
biệt thự Hạ gia, điều này làm cho Hạ Trảm Bẳng cảm thấy bất ngờ, càng
làm cho Hạ phu nhân vui mừng.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy hắn, lại
một trận đau đầu, từ buổi tối hôm trước đến đêm nay, biến mất sau bốn
ngày, hắn đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn vào ánh mắt của cô, vẫn không
thân thiết như vậy.
Mà cô, còn phải ở trước mặt người Hạ gia,
thể hiện một màn săn sóc chồng, bộ dáng ôn hòa thuần hậu, theo Hạ Thiên
Triệu xuất hiện ở Hạ gia, một khắc xuất hiện ở trước mặt cô, cô biết hắn muốn bắt đầu "Trả thù"
Review chap sau:
“Cha, về sau chỉ
cần không có việc bận, không có việc lớn gì, con sẽ về nhà.” Hắn đột
nhiên cầm tay Hàn Nhất Nhất ở dưới bàn, mang theo khuôn mặt tươi cười
nói với bố mẹ." Hạ gia, đây là một bữa tối tương đối sum vầy, ngoại trừ Hạ Băng ở nước
ngoài, Hạ Vũ ở nhà chồng, những người khác đều đến đông đủ, tuy rằng mọi người rất ít nói, nhưng chí ít cũng tập trung đông đủ.
"Thiên Triệu, hoàn thành công việc xong, về nhà nhiều nhé, mẹ con nhớ con, còn có vợ con nữa." Hạ Trảm Bằng nhìn Hạ Thiên Triệu trở về, tức giận trong lòng cũng chậm rãi hạ xuống, có thể trở về có nghĩa là hắn vẫn để ý cô
gái này.
"Cha, về sau chỉ cần không có việc bận, không có việc lớn gì, con sẽ về nhà." Hắn đột nhiên cầm tay Hàn Nhất Nhất ở dưới bàn, mang theo khuôn mặt tươi cười nói với bố mẹ
"Thiên Triệu, là
thật sao?" Hạ phu nhân hưng phấn, ngay cả nước mắt đều nhanh chảy xuống, Hạ Trảm Bằng cũng kinh ngạc, nhưng Hạ Thiên Triệu có thể nói ra điều
này cũng tốt, nhìn thấy con dâu có thể cùng bàn ăn cơm, ông cũng rất vui vẻ.
"Mẹ, đương nhiên là thật." Hắn nắm tay Hàn Nhất Nhất càng chặt.
Cô nghĩ gắng sức rút tay ra, nhưng hắn mảy may không buông, càng giãy dụa ngược lại càng nắm chặt.
Cô hung hăng trừng mắt, Hạ Thiên Triệu lại như không nhìn thấy.
"Hạ Thiên Triệu, anh làm gì thế?" Cô khẽ nghiến răng, cúi đầu nói
"Con bằng lòng!" Mặt hắn mang theo nụ cười cũng nhìn không ra có cái
gì không ổn, ngược lại làm cho Hạ Trảm Bằng cùng Hạ phu nhân cảm thấy
được đứa con hiểu chuyện
"Tôi phải ăn cơm, buông ra!" Thanh âm của cô nhỏ như trước, không ai bên cạnh cô, mà bên cạnh Hạ Thiên Triệu
là Hạ phu nhân, xa như vậy Hạ Thiên Triệu hắn là nghe không rõ
"Vợ, ăn cơm đi!" Hắn yêu thương mà nói, giống như nợ cô rất nhiều. "Mấy hôm nay em vất vả rồi, về sau anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn."
Mặt Hàn Nhất Nhất ngưng tụ, hận không thể cầm lấy con dao nhỏ trên bàn chém hắn ra làm nhiều mảnh, bởi vì hắn vừa nói chuyện, lại vừa nắm chặt tay cô, cô cảm giác được mình đau đến sắp mất máu.
"Chuyện này tốt!" Hạ Trảm Bằng tươi cười với Hàn Nhất Nhất, ý bảo cô rốt cục có hi vọng, Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ông cười khổ
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô nghiêng người, càng gần hắn.
Hạ Thiên Triệu lại lớn mật mà lại gần, gần sát bên tai của cô: " Đây là nhà của anh, anh đã trở lại."
Những người khác nhìn đến chính là một màn ngọt ngào thân thiết, một
màn này trực tiếp kích thích đến Uông Giai Trừng ở đối diện, cô ta như
thế nào cũng không bằng lòng tin tưởng, rõ ràng là hai người không có
thân thiết gì, khi nào thì trở nên thân mật như vậy, mà cô ta lại một
chút cũng không biết.
Cơm trong miệng, nhưng tại sao nuốt
không trôi, chỉ là cúi đầu, đem từng miếng từng miếng thức ăn đặt ở
miệng, giống như chỉ có như vậy mới có thể tự mình tĩnh tâm
Hai người thân mật, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn
-------------------------------------------------------
Hạ Thiên Triệu đẩy cửa ra, đóng cửa lại, trực tiếp ngã trên giường.
Hàn Nhất Nhất ngồi ở trên sô pha bên cạnh, sắc mặt càng thêm khó coi
"Anh đứng lên, chúng ta nhất định phải thảo luận một chút." Hàn Nhất Nhất đứng lên, đi đến bên giường.
Hạ Thiên Triệu cười xấu xa, bất ngờ kéo cô ngã xuống giường, sau đó đem cô đặt trên người.
"" Buổi tối, vợ muốn thảo luận cái gì đây?"
"Hạ Thiên Triệu, anh phải chịu đựng cái gì, nếu anh không chịu được có thế