
. Chàng không còn mộng tưởng cưới một cô nữ sinh có đôi mắt đen láy, học
giỏi, con nhà giàu như xưa. Chàng cũng chẳng còn thắc mắc đến cái chân của chàng
đã mất. Thạnh cũng quên luôn ước mong được gặp lại người khách lạ.
*
* *
Một buổi chiều trời quá nóng. Tan việc ra, Thạnh rủ người yêu cùng đi hóng
mát ở một đồng cỏ ngay ngoại ô thành phố. Đồng cỏ này chàng thường cùng các bạn
đến ngồi nhậu lai rai mỗi khi rảnh rỗi.
Thạnh và người yêu bước vào một quán lợp tranh đơn sơ có tên là Lều Mộng. Cả
hai cùng ngã lưng trên một chiếc ghế dựa đôi đan bằng những sợi dây nilon trắng,
xanh. Thạnh uống bia và gọi cho nàng chai cam vàng. Đồng cỏ xanh tươi với những
ngọn gió mát làm Thạnh quên đi nhanh chóng những giờ làm việc mỏi mệt. Chàng
châm thuốc hút và bàn với nàng về đám cưới mà họ định cử hành vào tháng tới.
- Đừng bày đặt nhiều quá anh ạ. - Nàng nói - Chúng ta hãy để dành tiền còn lo
những chuyện khác.
- Anh muốn đám cưới của chúng ta giống như mọi người. - Chàng nói - Không thể
thiếu xe hoa và tiệc mừng ở nhà hàng. Em cũng cần đặt may một áo cưới sang
trọng.
- Không cần phải may. - Nàng nói - Thuê được rồi anh ạ. Em chỉ mặc nó một lần
trong đời.
- Không phải một lần. - Chàng nói - Em phải may một áo riêng để mặc bất cứ
lúc nào anh muốn em mặc. Ngay khi chúng ta đã già, anh vẫn muốn thấy em mặc
chiếc áo đó.
- Tụi chúng cười chết. - Nàng nói với vẻ e thẹn.
- Ai cười? - Chàng gắt.
- Lũ con chúng ta. - Nàng khẽ đáp.
- Đứa nào cười - chàng giơ cái nạng bằng nhôm lên - anh phang cái này vào đầu
nó ngay. Chúng phải biết cái áo đó không phải là trò đùa, chính nhờ cái áo đó mà
chúng mới có dịp chào đời.
- Được rồi, em sẽ may một áo cưới! - Nàng khẽ đáp - Còn anh cũng nên may một
bộ complet màu nâu mà anh thích.
- Đồng ý - Chàng nói - Anh còn muốn chụp thật nhiều ảnh màu ở tiệc cưới để
sau này lũ con chúng ta mở album ra xem chúng sẽ lác mắt luôn. Chúng sẽ thấy đám
cưới của cha mẹ chúng đã không thua kém ai, dù cha chúng thua người ta một
chân.
Khi chàng nói đến cái chân đã mất, nàng nghĩ tốt hơn là im lặng để chàng quên
nó đi. Chàng rất dễ nổi sùng khi có dịp nhắc nhở đến cái chân đã mất đó.
Có tiếng còi tàu vang lên từ xa. Thạnh ngó qua ngó lại muốn biết con tàu sẽ
đến từ phía nào. Một khối đen từ từ hiện ra ở phía cái chân giả của chàng.
- Em ngồi đây. - Chàng nói - Anh muốn ra xem đoàn tàu. Lâu quá anh chưa nhìn
thấy nó.
- Ngồi đây anh cũng nhìn thấy nó mà. - nàng nói.
- Anh muốn nhìn nó thật gần. - Chàng nói - Anh muốn nhìn thấy bánh xe nghiến
trên đường sắt.
Thạnh đứng dậy, chiếc nạng nhôm vương chân ghế rơi xuống, người thiếu nữ hơi
chồm tới định cúi lượm, nhưng nàng đã kìm giữ được, ngồi im. Nàng sợ chàng sẽ
chửi thề ngay khi có ai giúp đỡ chàng trong việc đi lại. Thạnh cúi lượm chiếc
nạng một cách khó khăn rồi chống đi thật nhanh.
Chàng bước qua cầu ván bắc ngang một con lạch nhỏ, bờ bên kia mọc đầy cỏ ống
cao. Đi một đoạn nữa Thạnh mới nhìn thấy hai đường sắt đen bóng nằm lẫn trong
cỏ. Chàng cúi lượm một cục đá bằng nắm tay, đặt lên đường tàu. Chàng muốn thấy
cục đá bị nghiền nát kêu rạo rạo, như những ngày còn nhỏ chàng và bạn bè vẫn
thường đặt đá lên đường tàu chạy, để thi xem cục đá của ai cứng hơn. Còi tàu hú
lên, tài chạy sầm sập đến gần. Đầu máy xe lửa này chạy bằng dầu diesel nên chàng
không còn thấy hơi khói bốc lên trắng xóa như những đám mây nhỏ. Cục đá bị
nghiền nát ngay khi bánh xe đầu tiên lăn qua. Chàng lẩm bẩm:
- Đồ gì yếu xìu, chịu không nổi một bánh xe.
Đầu máy xe lửa chạy qua. Thạnh ngước nhìn hành khách ngồi ở toa hạng nhất,
tất cả các khuôn mặt đều xa lạ với chàng. Qua cửa kính của toa thứ ba, Thạnh đột
nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của người đàn ông đã đến thăm chàng ngày
xưa. Tóc ông đã bạc nhưng khuôn mặt không thay đổi bao nhiêu nên chàng nhận ra
dễ dàng. Chàng thấy đôi mắt sâu hoắm của ông có nhìn chàng, nhưng không nhận ra
chàng. Thạnh hét lên:
- Này ông! Này ông! Đợi tôi với.
Chàng lao mình vào con tàu định nhảy lên khung cửa bỏ ngỏ, nhưng chiếc nạng
nhôm vướng víu khiến chàng chậm chạp, người chàng đụng vào thành tàu và bị hất
văng ra ngoài. Có nhiều tiếng la hốt hoảng của hành khách:
- Ông ấy muốn tự tử! Ông ấy muốn tự tử!
Và đoàn tàu vẫn thản nhiên đi qua.
Khi tỉnh dậy chẳng cần mở mắt nhìn, chỉ hít thở không khí đầy mùi thuốc,
Thạnh cũng biết chàng đang nằm trong bệnh viện. Chàng nghe thấy tiếng khóc dấm
dứt (có lẽ của nàng), tiếng ba chàng nói chàng nhận ra ngay và tiếng đáp (có lẽ
của người y tá) "Ông ấy không sao đâu. Chỉ nằm một tuần là khỏi." Chàng chờ đợi
được nghe tiếng nói của người khách lạ, nhưng bên tai chàng vẫn tiếp tục vẳng
tiếng trò chuyện của ba chàng hỏi thăm y tá về các vết thương trên thân thể
chàng.
Thạnh chẳng còn muốn mở mắt nhìn mọi người. Chàng nằm im cố nhớ lại khuôn mặt
của người khách lạ. Chàng mừng thấy nhát dao ngày xưa chàng đâm đã không làm ông
ấy thiệt mạng. Ông ấy vẫn khỏe mạnh và chỉ già hơn xưa chút ít. Chàng chỉ buồn
ông ấy đã không nhận ra chàng. Không nhận ra