
rất nhút nhát, đâu có lợi gì?
- Nhưng nó không có... xương, không làm tôi bị hóc. Còn em?
- Em thích ăn đôi tai thỏ. Nó giúp em thính tai hơn để nghe rõ mọi
chuyện.
- Nghe rõ mọi chuyện có lợi gì?
- Để biết mà tránh xa.
Cô gái chặt con thỏ ra làm hai: một phần nấu đậu với khoai tây, một phần ướp
ngũ vị hương để nướng. Tôi giúp em nhen lửa lò than. Gió ở đây rất hào
phóng.
Chỉ mấy phút sau lò than đã đỏ rực. Em gắp thịt thỏ bỏ lên vỉ nướng và
hỏi:
- Ở dưới ông chắc vui hơn ở trên này?
- Sôi động hơn thì có. Tiếng sóng biển luôn đập ầm ĩ khiến tôi dễ nhức
đầu.
- Còn ở đây lại yên tĩnh quá khiến em dễ điên đầu.
Mùi thịt thỏ nướng bốc lên thơm phức làm tôi ứa nước miếng nhớ đến món con
dông nướng ở miền biển. Tôi định bốc một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng nhai cho đỡ
thèm, nhưng sợ em chê là tham ăn nên tôi đành phải "dụ khị":
- Em có tin ăn thịt thỏ xui không?
Cô bé tròn xoe đôi mắt như đôi mắt thỏ, hỏi:
- Tại sao lại xui?
- Em không biết câu thành ngữ "ăn thịt thỏ" có nghĩa là gặp điều không thật
à?
- Em không tin.
Tôi bốc trái tim thỏ vừa mới nướng xong, bỏ vào miệng nhai rồi nói:
- Bây giờ thì tôi tin trái tim thỏ cũng có thật như... trái tim em vậy.
Buổi tối, trời đổ mưa lớn. Gió chạy trên mái tôn kêu lùng bùng. Trong căn
phòng đóng kín cửa, bác Thành, người tài xế và tôi ngồi ở bộ salon gỗ trên có
bày mấy đĩa thịt thỏ và một hũ rượu thuốc trong đó ngâm hai con rắn hổ. Tôi
nói:
- Nhà còn ai, bác mời lên luôn.
- Vợ tôi mới mất. Đứa con gái lớn lấy chồng buôn bán ở Đà Lạt. Đứa con trai
mới lấy vợ, tôi xây nhà cho nó ở kế bên đây. Nhà chỉ còn đứa con gái út.
- Mời cô ấy lên ăn luôn.
- Nó đã ăn rồi.
- Ủa, ăn hồi nào lẹ vậy?
Bác Thành cười:
- Cậu thử kiểm tra xem có còn đôi tai thỏ ở đây?
Những ly rượu rắn làm lưỡi chúng tôi dài ra như lưỡi rắn. Chúng tôi bàn đủ
thứ chuyện trên đời... Người tài xế xin lỗi đi ngủ sớm vì sáng mai phải lái xe
chạy sớm. Còn lại tôi và bác Thành. Bác kể về người vợ vừa mới mất rồi kết
luận:
- Cậu thấy đó, hạnh phúc như tiền bạc. Kiếm được rồi mất đi.
Tôi không biết bác nói đúng hay sai, nhưng tôi cũng gục gặc đầu tỏ vẻ đồng
ý.
Và trong một lần gục đầu đó, tôi gục thẳng xuống bàn. Bác Thành đến ôm vai
tôi lay hỏi:
- Cậu say rồi hả?
Rồi bác dìu tôi lên giường nằm.
- Để tôi cạo gió cho cậu.
Tôi cố hít thở điều hòa rồi trả lời:
- Không sao đâu. Tôi bị bệnh huyết áp cao, thỉnh thoảng tai ù đi và đầu óc
choáng váng dù không uống rượu. Bác để tôi nằm nghỉ một lúc sẽ khỏe.
- Để tôi cho cậu uống thuốc này sẽ khỏe ngay. Thảo ơi...
Cô gái mặc áo len màu vàng chanh bước đến bên giường. Em nhíu mày, im lặng
đứng nhìn tôi. Bác Thành nói:
- Con xuống nấu một chén gồm có hoa và rễ cây kim châm.
Cô gái bước xuống bếp, bác Thành quay qua tôi, nói:
- Cậu có thấy khoảng sân trước nhà tôi trồng đầy cây hoa màu vàng nghệ? Cây
kim châm đó. Tôi cũng mới trồng nó ba tháng nay. Khi vợ tôi mất, tôi chẳng muốn
làm ăn gì nữa, đầu óc tôi luôn u buồn. Có người cho tôi uống ước cây kim châm
thế là đầu óc tôi tỉnh táo và ham làm việc lại. Tôi đã xin giống cây đó về trồng
trước nhà. Hoa kim châm phơi khô bán cũng kinh tế lắm. Người ta mua về nấu miến
gà hay chưng cá, chưng lươn. Sách thuốc Tàu gọi nó là Vong ưu thảo. Loại cây làm
quên ưu phiền và bồi bổ tim mạch. Rồi cậu sẽ nghiệm thấy mọi nỗi buồn đều từ
trái tim mà ra chứ không phải từ cái đầu...
Cô gái bưng chén thuốc lên, tôi gắng gượng ngồi dậy cầm chén thuốc uống từng
ngụm nhỏ. Mồ hôi trong người vã ra, tôi cảm thấy khỏe dần và khẽ nói:
- Cám ơn bác, thuốc công hiệu thật.
- Tôi đã uống qua nên biết mà. Để sáng mai, tôi nói con Thảo nhổ cho cậu một
bụi đem về trồng. Trồng nó dễ như trồng sả vậy. Khi lên cơn đau tim, cậu chỉ cần
sắc một chén rễ cây kim châm uống là khỏe.
Tôi nhăn nhó:
- Đã lên cơm đau tim, tôi còn hơi sức đâu mà sắc thuốc uống?
Bác Thành cười:
- Thì cậu nhờ con gái ông chủ Công ty của cậu. Tôi nghe nói hai người sắp
cưới nhau rồi mà.
Tôi buồn cười. Cô gái vội cầm chén thuốc tôi vừa uống xong, đi xuống nhà
dưới. Tôi muốn phân trần cho bác Thành hiểu: Tôi và con gái ông chủ đã chia tay
nhau. Nàng đã thi đậu vào Đại học Y khoa ở Sài Gòn. Với vốn học hỏi ít ỏi của
mình, tôi không muốn làm vật cản trên con đường công danh của nàng. Tôi muốn
nói... Nhưng có ích gì khi phải bày tỏ nỗi buồn của mình cho người khác hiểu?
Tôi im lặng nằm xuống giường và kéo mền trùm kín đầu.
Mới 5 giờ sáng ở nơi đây trời đã sáng tỏ. Tôi thức dậy cùng người tài xế lên
xe trở về Phan Rí. Bác Thành đến bắt tay tôi, nói:
- Tôi hiểu cậu đã tế nhị không nhắc đến món nợ tôi còn thiếu Công ty. Tôi nhờ
cậu về nói với ông chủ, tôi sẽ thanh toán hết số nợ đó sau mùa thu hoạch trái su
này. Còn giữa tôi và cậu vẫn vui vẻ.
- Cám ơn bác.
Khi xe rồ máy, cô gái mặc áo len màu vàng chanh chạy đến, trao qua khung cửa
xe cho tôi một gói lớn bọc giấy báo:
- Kim châm đó, chúc ông sẽ hết bệnh đau tim.
- Cám ơn Vong ưu thảo.
Xe chạy và tôi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Khi xe leo lên đèo Ngoạn Mục gặp phải
một