
i không ở miệt quê, nếu không chắc em sẽ “nuốt” tôi
dễ dàng. Tôi hỏi:
- Em học lớp mấy rồi ?
- Hơn anh em một lớp.
- Xạo!
- Thiệt mà, em học lớp 12, còn anh em dạy học lớp 11. Ông cũng đi dạy học như
anh em?
Tôi gật đầu:
- Anh em dạy chữ, còn tôi dạy sử dụng máy vi tính.
- Vậy ông có thể lập chương trình bắt chuột trên máy vi tính được không?
- Được chứ, nếu em cung cấp cho tôi những dữ kiện.
Đang đi bỗng cô gái quay trở lại, nói:
- Vậy chúng ta về nhà.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại về nhà?
- Đi bắt chuột làm chi cho mất công. Về nhà, em sẽ cung cấp cho ông những dữ
kiện để ông đem về Sài Gòn khìa chuột đồng trên máy vi tính.
Tôi lắc đầu cười . Cô bé này quá lanh. Tôi ở thành phố còn chịu thua huống
chi mấy con chuột ở đồng.
Cô bé dẫn tôi đến một cánh đồng lúa vừa mới gặt còn lác đác những hạt lúa rơi
. Em dặn:
- Ông đứng im một chỗ, đừng đi lung tung, chuột nghe động bỏ chạy .
Tôi đứng trên bờ ruộng nhìn con mực trổ tài . Nó đi dọc theo bờ ruộng hít hít
rồi sủa vang trước một miệng hang chuột. Cô bé quơ mớ rơm ở ruộng, đốt lửa, dúi
vào miệng hang rồi em đứng dậy cầm cây chĩa ngạnh bén ngọt chờ đợi . Khói xông
vào hang, một con chuột ngộp thở chạy ra, cô bé lanh lẹ đâm thẳng cây chĩa vào
bụng chuột. Con vật kêu chít chít, cô bé gỡ con chuột bỏ vào lồng sắt. Rồi em đi
theo con chó đến miệng hang khác.
Nhìn cảnh cô bé bắt chuột, tôi bỗng rùng mình nổi da gà. Không phải tôi ớn
lạnh vì thấy cảnh “máu đổ thịt rơi” mà vì thấy tài đâm chĩa chính xác của cô bé.
Con chuột nhỏ con và lanh như vậy, em chỉ đâm một chĩa là trúng ngay tróc. Tôi
to con và chậm chạp hơn con chuột cả ngàn lần, chắc em mới dứ cây chĩa lên cũng
trúng (tim) tôi ngay tróc. Đang lan man suy nghĩ, tôi nghe có tiếng cô bé
la:
- Ông Vi Tính, chụp con chuột đang chạy tới ông kìa!
Tôi quay lại thấy một con chuột mập ú đang chạy về phía mình. Tôi vội đứng
dạng chân, giơ tay như thủ môn chụp banh thời còn ở đội bóng đá sinh viên. Con
chuột chạy qua mé phải, tôi khép góc bay người đón bắt. Nhưng khổ ơi là khổ! Nó
là chuột chứ không phải là trái banh nên nó thản nhiên leo qua đầu tôi, chạy
tiếp.
Tôi lồm cồm bò dậy, mắc cỡ liếc nhìn cô bé thì thấy em chỉ tay về phía mình
và la lên:
- Cút! Cút! Lẹ đi .
Em chê tôi bắt chuột dở ẹc nên đuổi tôi đi ? Tự ái nổi lên dồn dập, tôi cóc
cần mấy con chuột nữa . Tôi bước nhanh về nhà người bạn. Có thể tôi sẽ thuê xe
lôi về Cần Thơ ngay . Bây giờ bạn tôi có đãi món chuột khìa kim cương tôi cũng
không thèm ăn, huống chi món chuột khìa nước dừa rẻ tiền.
Bước vào cổng, tôi thấy Tuấn đang chống nạng đứng trước hiên. Anh hỏi:
- Bắt được nhiều ít rồi ?
Tôi nhăn mặt:
- Mới được có mấy con.
- Sao ông không phụ em tôi bắt thêm mấy con nữa ?
- Tôi vừa bắt hụt một con chuột, em gái cậu đã nổi giận đuổi tôi đi .
- Nó mà dám đuổi ông đi à?
Tôi nói kháy:
- Em cậu đâu dám đuổi mà chỉ “lịch sự” la: cút, cút đi .
Tuấn, tay chống nạng, tay ôm bụng cười . Tôi muốn cây nạng gãy làm đôi cho
hắn ngã xuống để tắt đi tiếng cười khinh thường tôi như cô em gái hắn. Vừa xoa
bụng Tuấn vừa nói:
- Ông hiểu lầm rồi . Em tôi la “Cút, cút” là nó gọi con chó mực đuổi theo con
chuột ông chụp hụt, chứ đâu phải nó đuổi ông đi .
Tôi giật mình than:
- Trời đất! Ai lại đặt tên cho con chó là Cút ác nhơn vậy ?
- Em tôi chớ ai . Con nhỏ đó rất thích đặt tên theo sở thích. Nó không muốn
con chó săn của nó bị trùng tên với bầy chó ở xóm này . Thôi ông hãy ra phụ nó
bắt thêm một mớ chuột nữa đem về đây, tôi làm đồ nhậu .
- Bây giờ tôi hiểu rồi . Hèn chi lúc đó cô bé gọi tên tôi là ông Vi Tính.
Mặc dù trời sắp tối, tôi vẫn chạy vội ra ruộng. Khi đã hiểu rõ một điều gì,
dù trời có tối người ta vẫn dễ dàng chụp bắt được điều đó. Chắc các bạn nghĩ tôi
sẽ quyết tâm chụp bắt lại con chuột đồng đã chạy thoát ở ngoài ruộng? “Xời”, tôi
đâu có thông minh mà nghĩ được điều cao xa đó. Kẻ ngu ngốc như tôi chỉ nghĩ mình
sẽ chụp bắt cô chủ của con Cút, vì trong tay cô đã có sẵn một cái lồng đầy chuột
đồng mập ú.
Tôi chạy đến gần cô bé… Chợt em cười ré lên giữa đồng vắng. Chắc các bạn mừng
cho tôi đã chụp trúng cô bé và làm em nhột? “Xời”, nếu đúng như bạn nghĩ, Tết
này tôi sẽ mời bạn đến nhà tôi ăn Tết lớn. Khổ thay, tôi đã chạy vấp vào bờ
ruộng và ngã chúi xuống đất. Và kỳ lạ thay, tôi đã chụp trúng con chuột tôi bắt
hụt hồi chiều .
Chắc các bạn sẽ hét lên: Xạo! Nhưng sự thật đúng như vậy mà. Vì chỉ có con
chuột ngu xuẩn đó mới không chịu nằm trong bàn tay mềm mại của cô bé, nó thích
nằm trong bàn tay thô bạo của tôi .
Tôi được tòa soạn báo phân công đi viết bài phóng sự về đời sống các bệnh
nhân ở trại phong Qui Hòa, nhưng khi ghé Qui Nhơn, thấy tấm bảng quảng cáo Nhà
hát tuồng Đào Tấn trình diễn vở Hộ sanh đàn, tôi quyết định không bỏ lỡ dịp may
tìm hiểu về tuồng. Đến đất tuồng mà không xem tuồng, không khác gì đến xứ biển
mà quên… ăn hải sản.
Mặc dù buổi tối cuối năm trời lạnh căm, tôi cũng xếp hàng mua vé vào rạp xem
như một khán giả “ghiền tuồng” lâu năm. Vở tuồng đã thật sự làm tôi