Polaroid
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321884

Bình chọn: 8.00/10/188 lượt.



Hả? Cái gì đây? Tên này ngứa ngáy hay sao lại dám gây sự với cô?

“Mở mắt, nhướn mày, Khang Mân Quân thản nhân liếc gã kia.

“Anh đang chất vấn em đấy à?” Nhẹ nhàng dựa về đằng sau, Khang Mân Quân

khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười lạnh nhạt giễu cợt.

Có phải cô không, bình thường đối với đàn ông rất dịu dàng lịch thiệp, chỉ là

không biết sao lúc này nhìn gã cảm thấy thật vướng mắt.

“Phải!

Anh đang chất vấn em đấy! Em rõ ràng đang nhìn thằng khác, không thèm

nghe anh nói, em cho rằng anh không biết sao?” Đập hai tay xuống bàn,

hắn phẫn nộ hét lên.

Tên này vừa hét lên khiến cho khách trong quán cũng phải sợ đều quay đầu về phía hai người.

“Đây cũng không phải nơi anh có thể hống hách thích làm gì thì làm, tốt nhất là nói nhỏ thôi…”

Khang Mân Quân vừa nói lời cảnh cáo, tên đàn ông kia liền nhảy dựng, gầm lên với cô.

“Còn nói nhỏ cái gì? Trước kia tôi nói cái gì, cô để ý đại khái cũng không

sao, nhưng bây giờ tôi đang cầu hôn cô. Sao cô có thể nhìn tên đàn ông

khác được?”

Mọi người đều ném ánh bất đồng về phía Khang Mân

Quân. Muốn ngắm đàn ông khác cũng không phải không được nhưng ít nhất

phải giữ thể diện cho bạn trai chứ!

Hừ, thì ra hắn kiên trì gặp bằng được cô hóa ra cũng chỉ là việc này. Nếu biết trước, cô thà về nhà ăn cơm, xem ti vi, đi ngủ!

“Nghê Đại Vĩ, anh cho rằng anh vĩ đại lắm sao? Tôi cảnh cáo anh, anh ngồi

xuống cho tôi, muốn gì chúng ta ra ngoài không nên quấy rầy đến những

người khác!”

“Cô rốt cuộc có định lấy chồng hay không?” Hắn ta

chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn chằm chằm vào Khang Mân Quân đang

ngồi trước mặt.

Lại còn gào lên? Nghe thấy hai chữ “cầu hôn”, cô

không chạy mất là nể mặt lắm rồi, hắn lại còn trơ trẽn để cô mất mặt

trước mọi người? Thật là… muốn chết?

“Không… lấy chồng!” Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười nhạt nhẽo nhưng đáy mắt Khang Mân Quân cũng hiện tia lửa giận.

Dám làm mất mặt cô? Tốt lắm, cô cũng muốn xem rốt cuộc ai không nhịn được!

Khang Mân Quân lạnh tanh nhìn đối phương cũng đang nổi giận nhìn mình.

“Tại sao?” Khang Mân Quân quay đầu đi, cười cười làm ra vẻ suy tư.

“Câu hỏi rất hay…” Khang Mân Quân xoay gót chân, đi về phía 1 góc quán, dừng ở 1 bàn, sau đó ghé sát vào một người đàn ông: “Ý định của tôi là lấy

người này!”.

“Cái gì?” Tên Nghê Đại Vĩ lúc này đã tức điên, gân xanh nổi trên trán.

“Anh nghe không hiểu à? Thế mà cũng tự xưng là một phần tử công nghệ cao,

thông minh, đa năng, sao một câu nói đơn giản như thế cũng không nghe

rõ?” Khang Mân Quân nói ngọt nhưng nghe cũng đủ tức chết.

“Cô…” Nghê Đại Vĩ chỉ tay xông về phía cô.

“A, được rồi, nếu anh không hiểu, tôi có thể nói lại… tôi, Khang Mân Quân,

người tôi muốn lấy là tổng giám đốc Phạm Thị Phạm Húc Nhật, như vậy anh

nghe rõ chưa?”

Nghê Đại Vĩ đã chạy đến trước mặt Khang Mân Quân,

tay phải thậm chí đã giơ lên, định tát vào mặt cô, nhưng Khang Mân Quân

cũng rất can đảm không có ý định vội vã.

“Hạ tay xuống đi!” Vẫn ngồi yên tại chỗ, anh rốt cuộc chậm rãi lên tiếng, đó lại một loại âm thanh lạnh như ở địa cực.

Aha… cô biết thế nào anh cũng cứu cô!

Về phía cô, sao lại phải khẳng định như thế… Thành thật mà nói, cô cũng

chưa biết, dù sao cô cũng cảm thấy anh sẽ không chấp nhặt mình!

Vừa cảm thấy mình vô tại, cũng có cảm giác bị hãm hại, nhưng anh lại không định chấp nhặt cô.

“Anh ta… anh ta là tổng giám đốc của Phạm Thị?” Nghe đến tên tuổi của người nổi tiếng, Nghê Đại Vĩ có chút lùi bước.

Hắn cúi đầu nhìn quanh, thật muốn xem hắn có phải là Phạm Húc Nhật lạnh

nhạt lạnh lùng lại vô tình trong truyền thuyết hay không.

“Có cần tôi đưa danh thiếp không?” Anh ngẩng đầu, hơi thở sâu càng lạnh lùng,

Phạm Húc Nhật liếc mắt về phía Nghê Đại Vĩ đang đưa đôi mắt dò xét về

phía mình.

Trong nháy mắt, Nghê Đại Vĩ liền bị ánh mắt lạnh như băng chằm chằm nhìn cho bất động.

Nghe đồn, Tổng giám đốc của Phạm Thị Phạm Húc Nhật là một kẻ lạnh lùng không có nhiệt độ, ai muốn đến gần cũng phải là người không sợ sự lạnh tanh

của hắn làm tổn thương.

Xem ra, lời đồn quả không sai. Nghê Đại Vĩ mới bị nhìn chăm chú hai ba giây, cũng có cảm giác sắp bị đông cứng rồi.

“Không, không cần! Anh…” Nghê Đại Vĩ tỏ ra nghi ngờ, nhìn quanh người Phạm Húc Nhật và Khang Mân Quân một lượt.

“Sao? Anh còn việc gì nữa?” Phạm Húc Nhật vừa nhíu mày, khí thế càng trở nên dọa người.

Woo… wow, bộ dạng này của anh thật đáng sợ, sao cô lại phát hiện mình không hề sợ?

“Tôi… Cô ấy là bạn gái tôi…” Nghê Đại Vĩ bị khí thế kia làm cho kinh sợ,

nhưng giờ phút này, bao nhiêu người nhìn vào, nếu hắn cứ thế bỏ chạy,

lại thành ra ăn không nói có?

Không được, danh dự đàn ông rất quan trọng.

“Vậy sao?” Cùng ánh mắt, Phạm Húc Nhật nhìn về phía nhân vật nữ chính gây

chuyện, cũng là kẻ vô duyên vô cớ bắt anh xuống nước Khang Mân Quân.

Thực ra thì, màn trình diễn lúc trước cũng đủ khiến cho anh hiểu quan hệ của bọn họ… chỉ là sao anh lại cảm thấy không vui?

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cô đáy lòng anh lại trỗi lên 1 niềm vui nho

nhỏ. Nhưng sau đó, khi nghe rõ người đàn ông kia nói quan hệ của bọn họ, anh