Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325225

Bình chọn: 7.00/10/522 lượt.

út cũng sẽ không.

Lan Sơ khẽ mỉm cười, hỏi: "Vấn đề gì?"

"Vì sao cô mang theo đứa bé sống một mình, ba Kỳ Kỳ đâu? Vì sao lại bỏ mặc mẹ con cô?" Giống như là đang phối hợp với vấn đề nghiêm túc, thái độ Mẫn Huyên cũng từ từ thay đổi nghiêm túc. Hắn chăm chú nhìn Lan Sơ, hắn chỉ muốn nghe đến một loại đáp án, đó chính là Kỳ Kỳ không có ba.

Nghe vậy, Lan Sơ hít một hơi thật sâu, trả lời: "Chúng tôi đã ly hôn." Giọng sầu não, giống như cô nói là sự thật, mà không phải lời nói dối.

"Thật xin lỗi." Mẫn Huyên cố làm kinh ngạc, vội vàng hướng Lan Sơ nói xin lỗi. Quả nhiên không khác gì hắn đoán, nếu không có mười phần lòng tin, hắn cũng sẽ không hỏi cái vấn đề này.

Lan Sơ tha thứ cười cười. "Không có sao, hiện tại tỉ suất ly hôn cao như vậy, rất bình thường."

"Hắn bên ngoài….… Rồi hả ?" Mẫn Huyên lại hỏi một vấn đề. Hắn không muốn nhắc tới chuyện cũ thương tâm của Lan Sơ, cũng không muốn nghe được sự thật là cô bị thương. Chỉ là, nhưng nếu cô không phải bị thương rời đi, vậy khi cô quay đầu lại khả năng sẽ thay đổi rất lớn.

"Ừ." Lan Sơ thuận nước đẩy thuyền gật đầu một cái, che giấu bưng chén lên nhấp vài hớp trà. Không thể không nói, Mẫn Huyên đích xác rất lắm chuyện. Chỉ là, đây cũng là để cho ấn tượng của cô đối với hắn thoáng bình thường một chút. Nhưng cô nghĩ mãi không hiểu là tại sao cô như cũ cảm thấy Mẫn Huyên có chút tà khí. Là bởi vì tính chất công việc của hắn tương đối đặc thù sao?

Mẫn Huyên cố ý nhìn thời gian một chút, sau đó liền vội vàng đứng lên cáo từ. "Đã đã trễ thế này, tôi thật sự phải đi rồi, cô còn có chuyện gì cần tôi giúp một tay không?" Diễn trò phải làm toàn bộ, huống chi, hắn thật sự có chuyện.

"Không có, anh đi nhanh đi, không nên tới trễ." Lan Sơ vội vàng lắc đầu một cái, đứng lên chuẩn bị tiễn khách.

"Tôi đi đây, hẹn gặp lại." Mẫn Huyên để khăn tắm xuống, xoay người đi về phía cửa trước.

Lan Sơ đi theo sau lưng Mẫn Huyên, chợt phát hiện sau lưng Mẫn Huyên mơ hồ giống như có một khối bớt.

Mặc dù cách áo sơ mi nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể đại khái nhìn ra màu sắc cùng hình dáng khối bớt kia. Không hiểu Lan Sơ có chút cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Nháy mắt phân tâm, Mẫn Huyên đã trở về nhà của hắn.

Lan Sơ đóng cửa lại, đáy lòng thủy chung có một loại cảm giác kỳ quái. Chỉ là, cô cũng không có nghĩ sâu xa. Nắm chặt thời gian sau khi tắm xong, liền leo lên giường ngủ. Cục cưng thức dậy rất sớm, nếu như cô thiếu ngủ, sẽ không có tinh lực chăm sóc cục cưng.

Ngày thứ hai, Lan Sơ như thường ngày dậy thật sớm. Kể từ sau khi cục cưng ra đời, cô mỗi ngày đều dậy rất sớm.

Thay tã cho cục cưng xong rồi cho uống sữa tươi. Trong thời gian cục cưng lim dim, Lan Sơ nhanh chóng làm cho mình bữa ăn sáng coi như phong phú. Ăn sạch sẽ một chút cũng không còn dư lại.

Thu thập xong phòng bếp, đang lúc Lan Sơ suy tính có nên mang cục cưng nhanh chóng đi siêu thị mua thức ăn hay không. Ngoài cửa sổ, thế nhưng lại nổi lên mưa phùn rả rích. Lan Sơ không khỏi tức giận, mưa thế này tại sao có thể nói rằng đã tạnh, tối ngày hôm qua thì khí trời rõ ràng vô cùng sáng sủa. Cũng không thể bởi vì cô làm hư vòi nước, mới đột nhiên trời mưa .

Chán đến chết đứng ở trước cửa sổ sát đất quan sát một hồi lâu, mỗi ngày bầu trời không có chút dấu hiệu quang đãng nào, Lan Sơ chỉ có thể không hề trì hoãn thời gian ra cửa mua thức ăn nữa.

Dì Vương phải buổi chiều mới đến thay ca, nếu mà cô không đi mua thức ăn, buổi trưa cùng buổi tối, cũng không có đồ để ăn rồi. Còn nữa, chính cô đi mua thức ăn, có thể mua chính đồ ăn mình thích. Dì Vương và dì Trần mua thức ăn, đều là căn cứ vào phối hợp dinh dưỡng để mua. Cho nên, món cô thích ăn, cũng sẽ không được ăn hàng ngày, thỉnh thoảng mới có. Mặc dù, cô vẫn luôn là đứa bé ngoan không kén ăn.

Thay quần áo ra cửa, dùng khăn lưng quấn kỹ lưỡng cục cưng ôm ở trước ngực. Lan Sơ chỉ lấy túi mua hàng và cây dù, sau đó đi ra cửa.

Lan Sơ vừa ra khỏi cửa, Mẫn Huyên còn chưa dời giường lập tức thanh tỉnh.

Hắn đang ở bên ngoài cửa nhà Lan Sơ cài đặt máy cảm ứng và máy thu hình, chỉ cần cửa nhà Lan Sơ vừa mở ra, hắn có thể biết đầu tiên. Nếu không, hắn cũng sẽ không mỗi lần đều kịp thời xuất hiện ở trước mặt của Lan Sơ như vậy.

Nghiêng đầu nhìn đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường một chút, Mẫn Huyên do dự, vẫn là rời giường.

Nhìn bộ dạng Lan Sơ, rõ ràng cho thấy muốn đi mua thức ăn. Nhưng hắn cũng không xem nhẹ, trên tay Lan Sơ hình như cầm một cây dù. Điều này nói rõ, bên ngoài nhất định trời mưa. Trời mưa, Lan Sơ còn phải mang theo đứa bé đi mua thức ăn, điều này làm cho hắn có chút không yên tâm. Nhưng là, nếu hắn không rửa mặt, không đổi y phục, trực tiếp liền đuổi chạy ra, tất nhiên sẽ khiến Lan Sơ sinh nghi. Cho nên, hắn chỉ có thể trước rời giường rửa mặt, sau đó lại lặng lẽ theo sau. Như vậy, hắn cũng có thể ở cùng Lan Sơ một ít thời gian, hiệu quả chế tạo ra một loại vô tình gặp được lại càng tốt.

Lan Sơ vẫn không thích khí trời mưa phùn mông lung, bởi vì điều này sẽ làm khí trời thay đổi vô cùng ẩm ướt. Ngay cả trong không khí, cũng tràn đầy hơi nước. C


Disneyland 1972 Love the old s