
ếu Văn cũng không nghe lời cô ta khuyên, vỗ nhẹ mu bàn
tay cô ta như muốn an ủi, sau đó trầm giọng ra giá, “Sáu triệu!”
Đối với Hoắc Cố Chi ra tay rộng lượng như vậy, anh ta thật sự có chút
kinh ngạc, người đàn ông này những năm nay nhàn rỗi không ít, chẳng lẽ
bên ngoài còn kiếm được tiền.
Ý thức được điều này, bàn tay anh ta nắm chặt, cười lạnh với Hoắc Cô
Chi, sau đó nhàn nhàn cười nhạo, “Xem ra anh Hoắc rất có hứng thú với
chiếc nhẫn của Uyển Như! Nhưng đây là tín vật của tôi và vợ mình, dù thế nào cũng không thể để nó rơi vào tay người ngoài!”
Anh ta nhấn mạnh hai chữ người ngoài, sắc mặt luôn hòa ái giờ phút này trở nên rất lạnh lẽo.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, môi mỏng khẽ nhếch, hời hợt cười, “Vậy thì thật
đáng tiếc, tôi đã nhín trúng chiếc nhẫn này, nếu anh Mạnh không bỏ được
những thứ mình yêu thích, thì chúng ta không thể làm gì khác là tiếp tục ra giá rồi!”
Một chiếc nhẫn kim cương bình thường đột nhiên được ra giá lên đến sáu
triệu khiến những người ở đây lại sợ đến ngây người, rối rít cảm thán
đây mới thực sự là cường hào bại gia, ra đến giá này rồi mà cũng không
thèm nhíu mày một cái!
Không ít phụ nữ lộ ra vẻ mặt si mê nhìn Mạnh Thiếu Văn, anh ta vì muốn
lấy tín vật của vợ mình về mà không tiếc tiền ra giá, quả thật quá thâm
tình rồi!
Giản Uyển Linh cắn môi dưới, nhìn những ánh mắt ghen tị của đám con gái
kia càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu, vừa hài lòng nhưng cũng vừa
thống hận.
Mà Ngu Vô Song nhìn người đàn ông bên cạnh lại muốn giờ tay lần ữa, cô
lắc đầu, mắt đẹp thoáng qua một tia sáng, nhỏ giọng cầu khẩn, “Em thật
sự không thích nói, đừng ra giá nữa!”
Nhìn cô nhíu mày lại khiến người ta sinh ra cảm giác thương yêu, mắt
phượng của Hoắc Cố Chi thoáng qua u ám, nhìn xuống tay ngọc đang đặt
trên cánh tay mình, nhẹ nhàng nói với cô, “Thật sự không thích?”
Ngu VÔ Song cảm thấy người đàn ông này hôm nay thật kì quái, anh ấy rất
ít xuất hiện, ngay cả thân phận cũng không tiết lộ, vì sao tối nay lại
như vậy?
Nhưng mặc kệ thế nào, cô thật sự rất sợ anh lại ra giá thêm lần nữa, cắn đôi môi đỏ mọng, thành khẩn gật đầu, “Ừ, rất không thích! KHông đẹp
bằng những thứ anh tặng em!”
Những lời này nghi ngờ là đang lấy lòng người đàn ông ngạo mạn kia, mặt
phượng dần dịu xuống, bên môi hiện lên ý cười, nhưng còn chưa lên tiếng, một giọng nói so với anh còn kiêu căng hơn vang lên.
“Mười triệu!” Editor: Lam Lan
Người vừa tới mặc áo trắng hiệu POLO đơn giản, quần dài màu đen bao quanh đôi chân thon dài, chiếc kính râm màu nâu che nửa mặt mặt khiến mọi người
không nhìn rõ diện mạo của anh ta, nhưng đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ nhếch
lên mơ hồ đã lộ ra khí chất không ai sánh bằng.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Mọi người xung quanh rối rít quay lại phía sau, không ai dám tin vào tai mình!
Họ nghe lầm rồi sao? Sao có người lại bỏ ra mười triệu để mua một chiếc
nhẫn không đáng giá như thế? Tối nay sao vậy? Thế giới đảo lộn rồi sao?
Có tiền cũng không cần ném ra ngoài cửa sổ như vậy chứ!
Người quản gia mặc âu phục tầm hơn 50 tuổi bước đến gần nhân viên đấu giá, “Thiếu gia nhà chúng tôi đã chọn chiếc nhẫn này!”
Gia Minh là một nhân viên đấu giá ưu tú, anh ta đã có cơ hội gặp Lâm Vinh
GIa mấy lần, nhìn người đàn ông cợt nhả lười biếng dưới khán đài, trái
tim nhỏ bé của anh ta không nhịn được mà nhảy tưng tưng, thừa dịp mọi
người bên trong không kịp phản ứng, anh ta đã nhanh chóng gõ búa đầu
giá, cao giọng nói, “Chiếc nhẫn do Giản tiểu thư quyên góp đã được Lâm
thiếu gia mua lại với giá mười triệu nhân dân tệ!”
Chỉ liếc mắt
một cái, Giản Uyển Linh đã nhận ra người vừa đến chính là Lâm Vinh Gia.
Người đàn ông này từ nhỏ đã rất ngoan cố, từ mười mấy tuổi đã theo các
bậc trưởng bối trong nhà học làm ăn, đã sớm đã sớm nắm nhà họ Lâm trong
tay, cả Nam Giang chỉ sợ không tìm được người thứ hai mua một món đồ
không đáng giá với hơn 10 nhân dân tệ như vậy.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Thấy chiếc nhẫn của mình bị người khác cướp mất, Mạnh Thiếu Văn đứng phắt
dậy, khuôn mặt anh tuấn không còn bình tĩnh như lúc trước, ánh mắt lạnh
lùng nhìn tên Trịnh Giảo Kim vừa xuất hiện, “Đây là tín vật đính ước của tôi và vợ mình, mong anh Lâm có thể giơ cao đánh khẽ! Ngoài mười triệu
anh đã bỏ ra kia, tôi sẽ tặng thêm một phần hẫu lễ coi như là xin lỗi!”
Người đàn ông kia lười biếng đứng im, đối với sự thỉnh cầu của Mạnh Thiếu
Văn, anh ta cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả kính râm cũng không
thèm bỏ xuống, mà rời đi tầm mắt nhìn lướt qua mọi người bên trong.
Nhìn thấy Ngu Vô Song bên cạnh Hoắc Cố Chi, đáy mắt anh ta đột nhiên sáng
lên, môi mỏng kiêu ngạo nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Ngu Vô
Song đã nhận ra người đàn ông này, cô không chút suy nghĩ cau mày quay
đâù đi, Hoắc Cố Chi càng thêm trầm mặt trực tiếp ôm cô vào trong ngực
như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
Người đàn ông kia nhìn thấy động tác này thì nụ cười bên khóe miệng lại càng lớn hơn, anh ta tháo
kính xuống, lộ ra khuôn mặt thâm thúy, anh ta có dáng người rất cao,
sống mũi thẳng, trán cao, đôi lông mày đen rậm