
ư vị đồng cam cộng khổ, có thể nói dụng tâm lương khổ…”
Cổ Tiếu Tiếu
hoãn khẩu khí, thật sâu cúi đầu, “Coi như là một nữ nhân không biết nặng nhẹ
càu nhàu đi, hy vọng chư vị truớc sau như một đi theo Trấn Nam vương, mọi người
có yên ổn, mới có hạnh phúc tiều gia, Cổ Tiểu Tiểu lúc này xin đa tạ”
… Cổ Tiếu
Tiếu lên tiếng xong đợi một lát, dưới đài như trước bình tĩnh không tiếng động,
mồ hôi khẩn trương “Tí tách ti tách tháp”rơi trên mặt đất, nếu không vỗ tay,
nàng cũng thật không còn gì để nói…
Làm nàng giật
minh tới sắp té xỉu, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc rung núi động biển của năm
vạn quân sĩ vang lên, mà sĩ khí binh lính chưạ từng có tăng vọt, “Thề sống chết
đi theo Trấn Nam vương, vì lãnh thồ nước nhà mà chiến đấu, cúc cung tận tụy đến
chết
——” khẩu hiệu
không dứt bên tai quanh quẩn ở trong sơn cốc, thanh thế lớn giống như kinh đào
hãi lãng——
Kết quả
ngoài ý muốn làm Tĩnh Huyền Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn ở giữa quan
vọng thai đứng dậy phất tay kêu gọi vạn chúng, dưới đài năm vạn người lại nhiệt
huyết sôi trào, lấy khí thế nuốt núi ăn sông giơ lên giáo có dây tua đỏ hướng
Trấn Nam vuơng chào, trong đó có đủ binh linh biểu hiện càng khoa trương, thậm
chí ở trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dưới tình huống lệ sái đương trường.
Tĩnh Huyền
Phong miệng động môi bất động nhỏ giọng nói, “Ngươi có biết mấy câu nói đó, tiết
kiệm bao nhiêu ngân lượng trong quốc khố không?”
Cổ Tiếu Tiếu
ngoài cười nhưng trong không cười huớng dưới đài vẫy,
“Năm vạn lượng?”
“Năm trăm vạn
lượng “
Cổ Tiếu Tiếu
một hơi không kiềm đươc thiếu chút nữa hét lên. “Ta nói nhiều lời nói dối như vậy,
chia hoa hồng cho ta!”
“Vì triền
đình chính là vì Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng chính là bổn phận cua nguơi, mà
người trong nhà đừng so đo như vậy, còn nữa nói, ngươi cái tiểu manh nhi cũng
không chỗ tiêu bạc đi “
“…”đây là
nguời nào a , chắng lẽ mù không được phép tiêu bạc sao?! Trịnh Huyền Phong cũng
thật không phải này nọ.
Tiếng hoan
hô chợt đình chỉ, đột nhiên đều nhịp đổi thành tinh sắc bản, “Thân đi—–mau thân
đi—— (là thân thiết, kỉu như hôn đi ý)
Tĩnh Huyền
Phong xấu hố cười cười, đột nhiên lại nhìn về phía quân sư, chi thấy tấm biển
ghi “Thân đi” trọng taỵ quân sư còn chưa tới kịp buòng, quân sư hắc hắc ngây
ngô cười, vội vàng đem tấm biển vo thành một đoàn nhét vào miệng nhai nhai, (đến
khổ)
Khả âm điệu
ồn ào dưới đài càng ngày càng cao, tựa hồ đã đến tình trạng không thể vãn hồi…
Tĩnh Huyền Phong hơi hơi nhíu mi nhìn về phía Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu vẫn
như trước hưng phấn đắm chìm trong tiếng hoan hô cua vạn chúng, mặc dù không
nhìn tới có bao nhiêu hùng vĩ, nhưng nghe nghe cũng rất đã nghiền.
Tĩnh Huyền
Phong đem tâm nhất thành, đột nhiên nâng hai má Cổ Tiếu Tiếu lên hôn môi
nàng….Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng cứng đờ, trước mặt nhiều người như vậy hôn môi?…Rất
lưu manh!
Tĩnh Huyền
Phong định làm bộ dáng hôn nhẹ rồi cho qua, nhưng rồi cảm giác môi chạm môi làm
hắn thất thần một lát….Lưỡi nóng bỏng không kiên nhẫn tiến vào trong miệng
nàng, Cổ Tiếu Tiếu ngốc hồ hồ nháy mắt mấy cái, theo bản năng dùng đầu lưỡi
ngăn cản, nhưng Tĩnh Huyền phong bá đạo cường thế không cho nàng một chút đường
sống trốn tránh, lưỡi cùng lưỡi trong lúc hỗn loạn triền miên cùng một chỗ,
tinh tế va chạm tựa hồ như nhen nhóm lên một ngọn lửa, cứ như vậy, hôn thật
lâu, thật lâu….
Từ xa nhìn
lại, thân ảnh một đôi vợ chồng ôm nhau triền miên, tuyệt vời như bức họa ẩn hiện
trên chỗ cao nhất của Vân thành——-
Đợi sau
khi diễn xuất xong, Cổ Tiếu Tiếu lại bị đưa lên cỗ kiệu, nàng ra sức lấy
tay áo lau miệng, Tĩnh Huyền Phong cư nhiên lợi dụng mình xong liền biệt tăm
mất dạng , năm trăm vạn lượng a! Bạc trắng bóng cũng không cho nàng một chút
a.
Hồng Hạnh
nghe được bên trong kiệu truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết oán giận, không
khỏi đối với Cổ Tiếu Tiếu lại có chút đổi mới, Vương phi trong lúc khẩn
yếu quan trọng cũng trở nên bình thường một chút.
Hồng Hạnh
vén lên một góc liêm kiệu, nhắn lại lời của Tĩnh Huyền Phong “Vương phi,
Vương gia nói buổi tối sẽ quay trở về phủ̉, Vương gia nguyên bản nói là:
cái kia xong rồi “ (ca ý là ám chỉ cái vụ nội tiết ý)
Lời này vừa
nói ra, Cổ Tiếu Tiếu đang ấm ức lại tiến vào trạng thái điên cuồng—— này cầm
thú không bằng , vẫn nghĩ chuyện này? ! Thực đem nàng làm tam bồi a a a?
Hồng Hạnh tức
khắc buông mành, Vương phi lại phát bệnh .
Sau khi trở
lại vương phủ, Cổ Tiếu Tiếu thở hổn hển, vừa đi vừa cởi quần áo, Hồng Hạnh
đi phía sau sau nhặt lên từng kiện từng kiện, trời nóng như vậy mặc mười kiện
quần áo, ai, hoàng tộc cũng không phải dễ làm .
Nàng đang nổi
giận đùng đùng bước về phía trước, “Phù phù” một tiếng nhảy vào trong nước bắt
đầu bơi lội, thanh lương thủy ôn làm tâm tình nàng có điểm chuyển hảo, Hồng Hạnh
ngồi xổm bên bờ nhẹ giọng cười, “Vương phi thị lực cũng đã khôi phục ?”
Cổ Tiếu
Tiếu ngẩn ra, cũng trồi lên trên mặt nước nhìn quanh bốn phía vẫn mộ