
ghĩ biện pháp trấn an
một chút.”
“Ta ta ta
?!” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời chỉ vào mũi mình, thất kinh nói, “Tức giận nhỏ gộp lại
thành tức giận lớn, ngài cũng quá coi trọng ta rồi, ta ngay cả bài khóa đều
không niệm ra hồn, làm sapleen tiếng trấn an được a”
Tĩnh Huyền
Phong giờ phút này không có nửa điểm vui đùa, quân tâm không ổn, tất tạo thành
loạn, hắn thân là tam quân thống soái mặc dù có thể hạ mệnh lệnh cứng nhắc,
nhưng đối với việc ổn định quân tâm mà nói đều không phải là thượng sách.
“Ngươi vốn
là Trấn Nam Vương phi, cũng nên vì bổn phận, đây là mệnh lệnh “
Cổ Tiếu Tiếu
cảm thấy dưới đài ồn ào huyên náo tất cả đều là người, nàng không khỏi nuốt nuốt
nước miếng, “Phía dưới có bao nhiêu người?”
“Năm vạn
người”
“…” Lưu Đức
Hoa cũng chưa phải nói trước nhiều người như nàng a.
“Có bản thảo
diễn thuyết không? Đại ý nói gì?”
“Tự nói ”
“…” Này
không phải vô nghĩa sao? Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy dưới đài cao đã dần dần bị vây bởi
trạng thái im lặng, nàng khẩn trương thở phào nhẹ nhõm, lại bắt chước tư thế
lãnh đạo quốc gia nói chuyện, “Alo…”
“Câm miệng!
Ngươi lại nói hươu nói vượn, bổn vuơng thực không khách khí “
Cổ Tiếu Tiếu
khẩn trương tới sắp khóc, đừng nói nàng là người mù, cho dù là thời điểm chưa
mù trong lúc bị gọi lên trả lời, đối mặt với ba mươi mấy bạn trong lớp còn đỏ mặt,
huống hồ là năm mươi vạn người, đó là loại trường hợp đồ sộ nào a.
Tĩnh Huyền
Phong lấy khuỷu tay huých lưng nàng một chút, ý bảo nàng mau mau nói chuyện, Cổ
Tiếu Tiếu ủy khuất bĩu môi, đâm lao phải theo lao, đi về phía trước ba bước, chỉ
nghe dưới đài tiếng kim loại kéo dài không dứt vang lên, “Binh lách cách bang”
từng loạt từng loạt quỳ xuống đất hành lễ, “Cung nghênh Trấn nam Vương phi vào
thành——-”
Cổ Tiếu Tiếu
hai chân thẳng như chuột rút, sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi ròng ròng, lúc này thật
đúng là không còn thấỵ nóng , Tĩnh Huyền Phong hai tay hoàn ngực ngồi vào ghế,
yên lặng nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu bóng dáng lạnh run…. “Có gì đáng sợ ? Người
cũng nhìn không thấy “
“Chính là
vì nhìn không thấy, ta chỉ sợ năm vạn ám tiễn đem ta đục thành tổ ong vò vẽ” Cổ
Tiếu Tiếu một hồi bi ai giãy dụa nói, “Thân ái, lệnh lang, lão công, nam nhân của
ta, ngài đừng bắt ta nói chuyện đi…Ô…ô”
Tĩnh Huyền
Phong nghe đến cuối một đồng từ ngữ xuôi tai loạn thất bát tao mới hiểu, không
khỏi nhẹ giọng cười, “Đừng kéo dài thời gian, nam nhân của ngươi đang ở phía
sau thay ngươi tọa trấn đây, mau xuất ra mấy lời ngươi ngày thường hay nói ấy,
lớn tiếng giảng.”
…..Cổ Tiếu
Tiếu thấy xin giúp đỡ không có hiệu quả, nơm nớp lo sợ quay về phía binh lính,
nàng vội ho một tiếng, nhắm chặt hai mắt, hai tay trụ lại khàn cả giọng hô lớn,
“Binh lính anh dũng vô địch! Vì bảo hộ thê nhi già trẻ trong nhà, các ngươi vất
vả rồi——“
Lời này vừa
nói ra, mọi nơi im lặng một mảnh, bọn lính nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ, mà
Tĩnh Huyền Phong vừa nghe lời này tức giận đến hộc máu, thứ binh lính phải bảo
vệ là lãnh thổ triều đại, lời này nói ra không phải quá mất khí thế hoàng gia
đi.
Cổ Tiếu Tiếu
mân mím môi, cảm giác tim đập đều nhanh ngừng, này thật xấu hổ giống như sau
khi hát một bài không có ai thèm vỗ tay.
“Ta còn
chưa giáo ngươi nói cái gì đâu!” Tĩnh Huyền Phong nguyên bản là muốn thử nàng,
kỳ thật muôn giảng nội dung như thế nào hắn sớm đã nghĩ hảo, chỉ vì chính hắn từng
định ra quy củ: không có trận chiến nào không có tai ương, không thể tùy liên
dùng ngân lượng. Mà lần này, Tĩnh Huyền Phong chủ yếu là mượn tiếng Cổ Tiếu Tiếu
trấn an quân tâm, nếu không đành phải dùng ngân lượng (thật ra nguyên bàn không
có cụm này, cơ mà ta sợ mọi muôi thấy khó hỉu, nên thêm vào, đừng mắng ta hồ
ngôn loạn ngữ như Tiếu tỉ a) ,lúc này thực bị nàng khiến cho mất mặt.
“Chờ, còn
chưa nói hết đâu!” Cổ Tiếu Tiếu không phục nhỏ giọng cãi lại.
“Nguoi còn
dám nói? ! Ta một đao…”
“Hư…”
Nàng tức khắc
đánh gãy lời nói Tĩnh Huyền Phong, nói, nàng cả đời sợ nhất tẻ ngắt, cũng vội
ho một tiếng, bắt cứ giá nào ! Thật sự không được liền đem biện pháp sửa trị
nàng dọc theo đường đi của Tĩnh Huyền Phong đổi thành phiến tình bản, một lần nữa
suy diễn… Nghĩ vậy, nàng như ăn phải gan hùm bắt đầu lừa dối:
“Khụ khụ! Bản
phi cũng không phải nữ nhân hội giảng đạo lí lớn, nhưng có thể hiểu được tâm tình
nhớ nhà của mọi người, Vân thành mùa hè nóng bức quả thật làm người ta khó chịu,
khả bản phi trong lòng có lời muốn nói, Trấn Nam vương cùng bản phi trong ngày
thành hôn liền khẩn trương chạy về Vân thành, Vương gia vì tiết kiệm đường xá sớm
ngày trở về, thế nhưng không quản mạng theo tân hôn thê tử trèo đèo lội suối
bôn ba vất vả, mà vừa đến Vân thành liền dấn thân vào trong quân doanh, mọi người
đều biết , Trấn Nam vương năm nay hai mươi ba tuổi, có lẽ tuổi còn nhỏ hơn các
vị, Vương gia hồi kinh ba ngày cùng Hoàng thượng không gặp quá lần thứ hai, đề
tài trừ bỏ quân sự chính là quốc sự, trở về sau, hắn tức khắc mặc kệ tân hôn
thê tử, lại cố tình vì cảm xúc của các vị mà nghĩ tới ta còn có chỗ sử dụng,
Vương gia cùng ch