
,
Vương phi nàng đi đâu, vì sao không ra nghênh đón bổn vương?” Hắn tự rút đi
khôi giáp hướng quản gia hỏi.
“A…” Lão quản
gia dừng một chút, tức khắc cúi đầu hội báo, “Vương phi nàng… Theo nô tỳ Hồng Hạnh
nói, Vương phi không biết vì sao tự đem chính mình nhốt trong phòng, cơm chiều
cũng không dùng, hình như tâm tình thật kém…” Lão quản gia vừa nói vừa dùng cổ
tay áo lau đi mồ hôi, nhớ tới Vương phi trong lúc cơm chiều hi hi ha ha, bộ
dạng ăn uống như lang thôn hổ yết, hắn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn vào
mắt Tĩnh Huyền Phong.
Tĩnh Huyền
Phong mày nhăn lại, tự cởi xuống thiết bao cổ tay, “Vương phi sau khi trở về
có gặp qua người nào sao?”
Lão quản
gia nuốt nuốt nước miếng, bình tĩnh nói, “Vương phủ luật lệ sâm nghiêm,
Vương phi chưa từng đi ra ngoài”
“Đi xuống
đi, bổn vương đi xem nàng” Tĩnh Huyền Phong thần sắc một bộ ngưng trọng, cẩn thận
ngẫm lại, nàng lúc rời khỏi quân doanh quả thật vẻ mặt không hờn giận, còn mượn
cơ hội nhéo cánh tay hắn vài cái, có lẽ là khẩn trương quá độ đi.
“Ân, bất
quá Vương gia vừa hồi phủ thần thái mệt mỏi, thời tiết nóng bức, ngài không cần
tắm rửa thay quần áo trước sao?” Lão quản gia thêm can đảm cố kéo dài thời
gian, nếu không phải Cổ Tiếu Tiếu một phen nước mũi một phen rơi lệ đau khổ
cầu xin, đánh chết hắn cũng không dám nói dối.
Vừa nói như
vậy , Tĩnh Huyền Phong mới cảm thấy cả người là mồ hôi, hắn ứng thanh hướng
phòng tắm đi đến, đi được vài bước lại nghỉ chân nói, “Sau nửa canh giờ thỉnh
Vương phi tới tẩm cung bổn vương, cứ nói đây là mệnh lệnh “
“Ân, tiểu
nhân liền đi thỉnh Vương phi” lão quản gia một đường chuồn ra chính sảnh, ba
chân bốn cẳng vội vàng chạy hướng tẩm cung Vương phi, khi hắn tiến vào cửa tẩm
cung, chỉ thấy Hồng Hạnh đang thay Cổ Tiếu Tiếu chải đầu, mà búi tóc kia
hình dạng rõ ràng là của đạo cô, trong tẩm cung còn tràn ngập một cỗ mùi
nhang khói dày đặc … Hắn không khỏi cả kinh, không yên bất an nói, “Vương,
Vương phi, ngài đây là làm gì?”
“Hắc hắc,
Vương gia đã trở lại sao? Người xem ta này tạo hình thế nào?” Cổ Tiếu Tiếu
liền quay mặt qua, ngón tay còn móc một chuột hạt , sớm khôi phục bộ
dạng như cũ rất sống động.
Lão quản
gia không rõ cho nên liếc nhìn Hồng Hạnh một cái, Hồng Hạnh nhún nhún vai tỏ vẻ
cũng không hiểu, chỉ là làm việc chủ tử yêu cầu.
Đợi đầu đạo
cô được chải vuốt lưu loát, Cổ Tiếu Tiếu hai tay mở ra, đắc chí nói, “Đem
chiến bào của bản phi lấy đến” Hồng Hạnh tức khắc đem nhất kiện ni cô thay Cổ
Tiếu Tiếu mặc chỉnh tề, tuy trong lòng có chút bất an dặn nói, “Vương phi,
ngài thật muốn như vậy đi gặp Vương gia sao? Vương gia chắc chắn sẽ giận dữ …”
Lão quản
gia cũng không để mất cơ hội cơ khuyên bảo, “Đúng vậy, Hồng Hạnh cũng không
nói giỡn, nô tài biết ngài hội trêu chọc Vương gia, dù cho nô tài mười cái đầu
cũng không dám giúp ngài a, ai…”
Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng vừa thu lại, ra vẻ đúng lý hợp tình nói, “Ai nói là ta trêu chọc
Vương gia ? Đương nhiên là có nguyên nhân, vô luận xảy ra chuyện gì, ta chính
mình đảm đương là được” nói xong, nàng vuốt vuốt cổ áo, vội ho một tiếng
nghiêm túc nói, “Mang ta đi gặp Vương gia ” nhưng kiên trì không đến một giây,
khóe miệng đã cười đến thực lén lút.
“…” Hồng Hạnh
cùng lão quản gia ai cũng không dám động, làm nô tài trong phủ Vương gia thật
đúng là muốn đem đầu giấu ở lưng quần, tham sống sợ chết a.
Tĩnh Huyền
Phong tắm rửa thay quần áo xong, đứng lặng ở bên cửa tẩm cung quan sát sao…
Chỉ thấy một mảnh mây đen phủ đầy trời, người Hán không thể chịu nhiệt như người
địa phương , chỉ có một trận mưa to mới có thể chân chính thúc đẩy ý chí
chiến đấu của quân lính.
… Cùng lúc
đó, trên hành lang vang lên từng tiếng từng tiếng gõ mõ, hơn nữa thanh âm
càng ngày càng tới gần cửa…
“Pha thượng
dài dứa, pha hạ ngoạn con quay. Pha thượng điệu dứa, dứa tạp con quay. Tạp phá
con quay bổ con quay, đỉnh phá dứa bác dứa… Ba nếu ba Romy” Cổ Tiếu Tiếu một
bên niệm toàn mấy từ ngữ hàm hồ giả mạo kinh Phật (amen, nguyên bản viết
đó là từ ngữ hàm hồ, vậy nên mọi người cũng đừng hỏi ta nghĩa là
gì a _ _”) , một bên sợ Tĩnh Huyền Phong nghe không thấy lại ra sức gõ mõ.
Tĩnh Huyền
Phong ngoái đầu lại nhìn chăm chú cánh cửa… Cổ Tiếu Tiếu nhợt nhạt cúi đầu,
vươn cái tay đang cầm chuỗi phật hạt, tất cung tất kính để thẳng trước ngực,
bình tĩnh nói, “A di đà phật, xin hỏi thí chủ gọi bần ni có chuyện gì?”
“…” Tĩnh
Huyền Phong hơi hơi nhướng mi, Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này rõ ràng là bộ
dáng ̀ một ni cô, biểu tìnhkhông cười không vui thậm chí còn mang theo một
tia phiền muộn, hắn hai tay hoàn sau đi lên phía trước dạo quanh nàng một vòng
lại một vòng…
Cổ Tiếu
Tiếu sợ lộ ra sơ hở, vội ho một tiếng hơi hơi cúi đầu, “Thí chủ, thỉnh chớ
nhìn như vậy “
Tĩnh Huyền
Phong mặc không ra tiếng, nghỉ chân nhìn xuống đỉnh đầu nàng kia một hàng “Ngật
đáp bao”, Cổ Tiếu Tiếu như cụ̃ thản nhiên, dường như khôn