
ng."Vậy hắn có nói lúc nào sẽ tới đón ta về nhà không? Ta cùng hài tử
đều rất nhớ hắn, mỗi ngày đều đang đợi, nhưng chờ thật lâu hắn cũng không
tới."
Đông
Phương Duật nhắm chặt mắt, chua xót, "Hắn bề bộn nhiều việc, bất quá ta
tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng tới tìm nàng."
"A,
ta biết hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không thể quá ích kỷ chiếm
đoạt hắn. Nhưng ngươi có thể nói với hắn, chờ khi hắn không bận phải thật nhanh
tới đón ta, ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn."
"Được,
ta nhất định sẽ thay nàng chuyển
lời." Hắn không suy nghĩ liền ôm lấy nàng.
Phùng
Si Tâm lúc này mới nghĩ đến mình là chủ nhân, "Nha! Ta quên giúp ngươi
châm trà, Hỉ Nhi ——"
"Đừng
vội, ta không khát, Si Tâm, ta có thể thường xuyên tới thăm nàng chứ?"
Hắn muốn phụng bồi nàng một tấc cũng không rời .
Nàng
đã tiếp nhận thân phận hắn, giọng nói chân thành tha thiết nói: "Ngươi là
bằng hữu của Duật, ta dĩ nhiên hoan nghênh, liền đem nơi này làm thành nhà của
mình, đừng khách sáo."
"Cám
ơn." Si Tâm, ta sẽ chữa khỏi tâm bệnh của nàng, sẽ không để cho nàng
thương tâm thêm một lần nào nữa.
★ ★ ★
Lại
trải qua hơn ngày ——
"Si
Tâm, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi, có muốn cùng ta ra ngoài một chút hay
không?" Bởi vì mấy ngày liên tiếp chung sống, Phùng Si Tâm đối với hắn dần
dần quen thuộc, chẳng qua là vẫn như cũ nhận thức không ra hắn là ai, để cho
Đông Phương Duật cảm giác sâu sắc hơn.
Nàng
có chút khát vọng lại có chút do dự, "Nhưng. . . . . . Ta không thể chạy
loạn, chẳng may Duật tới không tìm được ta, chàng sẽ
rất buồn, ta nên đợichàng ở chỗ này thì
hơn."
"Hắn
không thể tới nhanh như vậy, cho dù hắn tới, cũng sẽ chờ nàng có
phải hay không? Hôm nay bên ngoài tương đối ấm áp, đi ra ngoài một chút đối với
thân thể cũng tốt, ta bảo đảm sẽ không đi quá xa, rất nhanh sẽ trở lại ."
Hắn liên tục mang lừa gạt cố gắng thuyết phục nàng đáp ứng.
Phùng
Si Tâm suy nghĩ lại, "Phải sớm trở lại một chút a! Ta không nên để cho
Duật chờ quá lâu."
"Ừ,
ta bảo đảm." Hắn ở lấy ra áo khoác trong tủ treo quần áo, "Tới đây,
đem cái này mặc vào."
Nàng
đang muốn đưa tay nhận lấy, lại liếc thấy hà bao màu lam nhạt rủ xuống ngang
hông hắn, nhanh tay đoạt lại, vết bẩn trên đó cũng đã được lau sạch.
"Đây
là. . . . . . lễ vật ta đưa cho Duật, làm sao có thể. . . . . ." Trong đầu
có một kết giới bị mở ra.
Đông
Phương Duật nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, hoảng hốt nói: "Si Tâm, cái
này là ——"
"Không
muốn! Không muốn!" Nàng bỗng nhiên ôm lấy đầu kêu lên.
"Si
Tâm, ngươi nghĩ tới cái gì đó có phải hay không?" Có lẽ hà bao này có thể
làm cho nàng nhớ lại.
Mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng nhìn chằm chằm vào hà bao trong tay hắn,
"Duật hắn. . . . . . Đem nó vứt trên mặt đất, sau đó còn dùng chân đạp,
hắn đang giận ta, cho nên không muốn nó nữa."
"Hắn
đã không còn giận nàng nữa.
Si Tâm, ngươi có nghe thấy hay không?" Hắn đem thân thể nàng lảo đảo muốn
ngã ôm vào trong ngực, đây là chuyện mấy ngày nay hắn muốn làm nhất."Hắn
không có đem cái hà bao này vứt bỏ, lại len lén nhặt trở lại rồi rửa sạch sẽ.
Là thật, ta không có lừa nàng."
Phùng
Si Tâm chớp chớp mắt lệ nhanh chóng chảy xuống thật nhiều, "Ngươi
gạt ta, hắn đem nó vứt bỏ, là ta tận mắt thấy —— hắn đang giận ta, lại còn lớn
tiếng quát mắng ta."
"Hắn
biết trách lầm nàng, hắn vĩnh viễn sẽ
không tức giận với nàng nữa,
sẽ không lớn tiếng vớinàng nữa. Si Tâm, van cầu nàng tỉnh
lại, nàng đánh
ta, mắng ta, thậm chí giết ta cũng được, chỉ cần đừng dùng loại phương thức này
mà trách phạt ta." Trên mặt Đông Phương Duật giàn giụa nước mắt, tự
trách quát.
Nàng
nằm trong ngực hắn khóc sụt sùi, "Gạt người! Hắn không muốn ta, ô. . . . .
."
"Hắn
muốn nàng, đời này muốn nàng,
đời sau cũng muốn nàng, mất đi nàng hắn giống
như một cái xác không hồn, sống cũng không có ý
nghĩa." Những lời này xuất phát từ trong tâm hắn, hắn đem một mặt nội tâm
hèn nhát hiện ra ở trước mặt
nàng, "Hắn vẫn không dám yêu người nào,
bởi vì hắn sợ đối phương cũng sẽ giống mẫu thân hắn, đến gần hắn chẳng qua là
có ý đồ. Hắn thật vất vả mới tìm được người con gái mình mến yêu, sợ hãi cũng
không vì thế mà biến mất, chẳng qua là đang đợi thời cơ ló đầu ra —— cho đến
một khắc thời cơ lại tới kia, hận ý bài sơn đảo hải liền
hết sức căng thẳng mà đến, để cho hắn cũng
không cách nào suynghĩ nữa ——"
Phùng
Si Tâm chẳng biết lúc nào đã an tĩnh lại, nâng tay nhỏ bé lau nước mắt trên
mặt hắn, "Sao ngươilại khóc? Đừng khóc, nam
nhi không thể dễ dàng rơi lệ, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ bị cười nhạo
."
"Si
Tâm ——" Hắn đem mặt chôn vào cổ nàng, che giấu cảm xúc của mình.
"Ta
ngâm thơ cho ngươi nghe, ngươi thấy không hay cũng đừng chê nhé." Nàng nắm
cả đầu của hắn, vỗ nhẹ trên lưng Đông Phương Duật , "Ta
ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang. Mỗi ngày nhớ chàng không
thấy chàng, cộng ẩm Trường Giang nước. Nước khi nào thì cạn, hận khi nào
phai. Chỉ nguyện lòng chàng tựa như lòng ta, tương tư tương tư mãi."
Đông
Phương Duật hưởng ứ