
u La chứ.
"Lúc
này khí trời đúng là rất lạnh, bất quá có thể ôm ấm lô, còn sợ trời đông giá
rét sao?"
"Vậy
làm sao bằng được ôm nhuyễn
ngọc ôn hương trong lòng ? So sánh với
ôm ấm lô, cảm giác đúng là đem
trời so với đất." Xem ra Diêm hoàng kiên quyết không chịu cắn câu, ba
người nháy mắt lẫn nhau, định không ngừng cố gắng.
"Nếu
như công sự nói xong rồi, ta còn có chút việc muốn làm, các ngươi cứ đi
đi!" Si Tâm đang chờ hắn ở sau núi. Đông Phương Duật liền đứng lên đi ra
ngoài đi, ném gương mặt dò xét về phía thuộc hạ.
Hắc
Tu La cảm thấy ngoài ý muốn, "Là chuyện gì khiến Diêm hoàng lão đại của
chúng ta ngay cả bàn nghị sự cũng không chuyên tâm, ngồi chưa nóng ghế liền vội
vã phải đi a?"
Chỉ
có Hách Liên hiểu rõ nội tình liền mở miệng giải thích, "Ta thấy ba vị
Đường chủ không cần phí tâm vì hôn sự của Diêm hoàng nữa."
Ngọc
Tu La nửa mừng nửa lo, "Khó trách ta cảm thấy Diêm hoàng hôm nay tâm thần
bất định, thì ra là có chuyện như vậy. Rốt cuộc là cô nương nào có bản lãnh bắt
được tim của ngài ấy vậy?"
"Chuyện
này hãy để cho Diêm hoàng công bố đi!" Hắn thừa nước đục thả câu nói.
Trong
tất cả các cô nương, Hách Liên đối với Phùng Si Tâm rất có hảo cảm, căn cứ vào
tư tâm, dĩ nhiên sẽ rất vui khi thấy chuyện kia thành; cũng thật may là có nàng
xuất hiện nên Diêm hoàng mới dần dần mở ra cánh cửa lòng mình.
"Ngươi
là ai?" Đông Phương Uy Uy chắp hai tay ở sau lưng, đi một vòng quanh người
Phùng Si Tâm, chất vấn: "Nơi này chính là cấm địa, người ngoài không thể
tùy tiện đi vào. Nói! Ngươi là trộm phải không?"
Nguy
rồi! Phùng Si Tâm thầm kêu không ổn, nếu để cho người khác biết là Duật mang
nàng vào, không những sẽ hại hắn bị mắng, thậm chí bị đuổi ra ngoài, không
được! Nàng tuyệt đối không thể nói ra tên của hắn.
"Vậy
ngươi là ai?" Nàng phải bảo vệ Duật.
"Là
ta hỏi ngươi trước, ngươi trả lời ta đi." Nơi này chính là địa bàn của
nàng. Cha nuôi không có ở đây, nàng là lớn nhất.
Đông
Phương Nhạc Nhạc đang ăn cơm, khóe miệng dính đầy hạt cơm, kêu một tiếng:
"A! Uy Uy, ta đã gặp qua nàng, nàng ta tới dự Tuyển phi yến, cũng có thể
là mẹ nuôi của chúng ta."
Cái
miệng nhỏ nhắn Đông Phương Uy Uy mở thật to, có thể nhét vừa một quả
trứng."Thật hay là giả ? Ngươi thật sự là tới tham gia Tuyển phi yến
sao?" Quá trẻ con!
Phùng
Si Tâm chần chờ gật đầu một cái, "Đúng vậy a! Ta tên là Phùng Si Tâm.
Các ngươi là ai?" Hai tỷ muội song sinh này thoạt nhìn hết sức thông minh
khả ái, bất quá, dường như không phải dễ trêu. Nàng phải cẩn thận ứng phó mới
được.
"Ta
tên là Uy Uy, nàng là Nhạc Nhạc, Diêm hoàng là nghĩa phụ của chúng ta."
Nàng kiêu ngạo tự giới thiệu mình, "Một mình ngươi ở chỗ này làm gì?"
Thì
ra là con gái nuôi của tên đại ma đầu. May mà Duật còn chưa tới, Phùng Si Tâm
cảm thấy may mắn.
Nàng
lắp bắp nói: "Ta. . . . .
. Ta. . . . . ."
Đông
Phương Uy Uy mặt hoài nghi, "Ngươi cái gì?"
"Thật
xin lỗi, ta lập tức rời khỏi nơi này." Phùng Si Tâm bận rộn không
ngừng nói.
"Uy
Uy! Vị tỷ tỷ này không giống người xấu." Đông Phương Nhạc Nhạc đã giải
quyết cơm nắm trên tay.
Đông
Phương Uy Uy trách cứ nói: "Ngươi thật ngốc! Hai chữ ‘người xấu’ cũng sẽ
không viết ở trên mặt người ta. Như mẫu thân của nghĩa phụ đó, mọi người cũng
không tin tưởng nàng là nữ nhân xấu. Kết quả là bị nữ nhân đó lừa."
"A!"
Đông Phương Nhạc Nhạc thụ giáo lên tiếng.
Phùng
Si Tâm vội la lên: "Nhưng ta không phải là người xấu."
Đông
Phương Uy Uy suy nghĩ một lát rồi nói "Được rồi! Ta tạm thời tin tưởng lời
của ngươi. Nhạc Nhạc, chúng ta đi."
Lôi
kéo tay tỷ muội song sinh, ngẩng đầu mà bước tiêu sái khai, bất quá vừa qua
khúc quanh, hai nàng lập tức chui vào sau bụi cây.
"Uy
Uy, tại sao chúng ta phải trốn ở chỗ này?" Đông Phương Nhạc Nhạc hỏi.
Đông
Phương Uy Uy đặt ngón giữa lên môi, nhỏ giọng nói: "Không cần nói, như thế
này ngươi sẽ biết."
Cũng
không lâu lắm, nhân vật chính quả nhiên đã xuất hiện.
"Duật
——" Phùng Si Tâm lo lắng đem tay Đông Phương Duật kéo đi."Chúng ta
rời nơi này nhanh một chút. Vừa rồi ta mới gặp phải hai nghĩa nữ của đại ma
đầu. Có thể hai nàng còn chưa đi xa, ta tuyệt không có thể để các nàng nhìn
thấy ngươi."
Khóe
mắt hắn liếc về phía xa, ngược lại khí định thần nhàn, "Không có việc gì,
các nàng cùng ta tình cảm rất tốt, tuyệt đối sẽ không chạy đi tố cáo."
"Ngươi
xác định?" Nàng còn là sợ sệt.
Đông
Phương Duật hôn lên trán của nàng, "Ta xác định, có tin ta hay
không?"
"Ta
tin." Phùng Si Tâm mặt phiếm đào hồng nhẹ gật đầu, "Duật, sau này
ngươi sẽ tới Kim Lăng gặp ta chứ?"
Hắn
ôm lấy khuôn mặt mong đợi của nàng, "Ngươi không muốn làm Diêm phi
sao?"
"Ta
mới không cần gả cho hắn!" Mặc dù phụ thân có thể nổi giận, nhưng chỉ cần
hảo hảo giải thích cha nhất định sẽ tha thứ, bởi vì nàng đã có người mình
thích.
"Vậy
ngươi muốn gả cho ai?" Hắn vui vẻ trêu hỏi.
Phùng
Si Tâm ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng tăng thêm ba phần tươi đẹp, tim đập
“thình thịch, thình thịch”.
"Ngươi
biết rồi, còn muốn hỏi người ta." Chuyện như vậy cô