
ải lấy được
hắn! Chỉ cần Diêm cung chịu hợp tác, tin tưởng các đại môn phái sẽ nể mặt Đường
Môn, từ đó sống chung hòa bình.
Mặc
dù dường như hắn rất quan tâm Phùng Si Tâm, nhưng chỉ bằng tiểu nha đầu họ
Phùng đó làm sao có thể cùng nàng so sánh? Đường Tĩnh Mi nàng tuyệt sẽ không
nhận thua.
★ ★ ★
Mặt
Đông Phương Duật âm trầm, nhìn làn da Phùng Si Tâm vốn là trắng nõn lại hiện
lên một vết roi sưng đỏ, tức giận trong ngực dâng lên cao. Đáng nhẽ vừa rồi hắn
phải tung một chưởng giết chết hung thủ kia mới đúng!
Giờ
phút này bên trong tẩm cung chỉ có hai người bọn họ, Đông Phương Duật đương
nhiên sẽ không để cho những người khác có cơ hội nhìn thấy da thịt của nàng.
Những người không có nhiệm vụ, ngay cả Liễu Đại phu tuổi gần thất tuần cũng
bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại một chai dược cao đặc chế.
Dùng
miệng cắn mở nắp bình, đem dược cao đổ lên miệng vết thương, Phùng Si Tâm đau
đến ngất đi lại bị cơn đau làm tỉnh
dậy, theo phản xạ cuộn thân thể lại,
khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
"A
—— Thật là đau!" Phần lưng dường như có cây đuốc đang thiêu đốt.
"Không
nên lộn xộn." Hắn kịp thời đè lại nàng, phòng ngừa vết thương lại nứt ra
chảy máu.
Phùng
Si Tâm ý thức dần dần thanh tĩnh, ánh mắt cũng tập trung.
"Duật,
ta thế nào? Nơi này là nơi nào?" Nàng mờ mịt hỏi.
Hắn
dung ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, "Nơi này là tẩm cung của ta, nàng bị người
ta dùng roi đả thương, không nhớ sao? Ngoan ngoãn nằm, để cho ta giúp nàng xức
thuốc."
Nàng
nghĩ tới, lúc ấy có nữ nhân ở trước mặt nàng nói xấu đại tỷ, nàng nhất thời nổi
giận, liền cùng đối phương cãi vã, sau đó nữ nhân kia dùng trường tiên đánh
nàng.
A,
còn có một chuyện rất quan trọng——
Đối
với Phùng Si Tâm, lời nói trước khi hôn mê vẫn ở trong lòng, sợ hãi hỏi:
"Duật, tại sao bọn họ gọi ngươi là Diêm hoàng? Là ta nghe lầm có đúng hay
không? Chẳng qua ngươi chỉ là người bình thường, không phải là đại ma đầu đó
đúng không? Duật, ngươi nói cho ta biết đi."
Ánh
mắt Đông Phương Duật thâm thúy mà đau thương, đem tay nhỏ bé của nàng nắm chặt
trong tay.
"Nếu
như ta nói là phải, Si Tâm, nàng sẽ vì ta là Diêm hoàng mà ghét ta sao? Sẽ
sao?" Hỏi ra những lời này, tâm tình của hắn gần như khiếp đảm.
"Ngươi
thật sự là hắn?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Hắn
hít sâu một cái, giống như là đưa ra một quyết định trọng đại.
"Không
sai, ta là Diêm hoàng, chính là tên đại ma đầu thống lĩnh ma giáo kia. Hiện tại
trong lòng của nàng đã bắt đầu phỉ nhổ ta sao?"
"Duật
——" Lời của hắn, ánh mắt của hắn khiến nàng đau lòng.
Trong
lòng hắn rất khổ sở nhưng vẫn bày ra bộ mặt vui vẻ, "Ở trong mắt người
ngoài ta là Diêm hoàng, nhưng ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn chỉ là Đông Phương
Duật, một nam nhân bình thường. Si Tâm, nếu như ——là ta nói nếu như nàng không
thể tiếp nhận thân phận của ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nàng." Hắn còn
có thể để nàng đi.
Phùng
Si Tâm trầm tư, giấu đi ánh mắt, nàng biết lời của hắn xuất phát từ trái tim.
"Nàng
sẽ rời khỏi ta sao?" Hắn cẩn thận hỏi.
Có lẽ
hắn nhất định phải cô tịch sống ở cõi đời này, hắn không nên cưỡng cầu.
Nàng
khẽ hé mí mắt, "Rời đi?"
"Không
sai." Đông Phương Duật hắng giọng ho khan một tiếng, khó khăn mở
miệng."Nếu như nàng hối hận, ta. . . . . . có thể phái người đưa nàng trở
về Kim Lăng, bảo đảm sẽ không đến quấy rầy nàng."
"Nhưng——
ta không muốn rời khỏi ngươi nha!" Nàng rất kinh ngạc.
Hắn
nghe xong tinh thần đại chấn, tròng mắt đen lóng lánh ánh sáng hy vọng."
Nàng nguyện ý lưu lại? Ta cho là —— Nàng sẽ bởi vì ta là Diêm hoàng, cho nên
tạm thời thay đổi chủ ý, không muốn gả cho ta”.
Phùng
Si Tâm khẽ lắc đầu, "Ta không phải là vì cái này mà tức giận, mà ta giận
ngươi đã lừa gạt ta."
"Ta
biết, ta biết, ta thừa nhận giấu giếm nàng là không đúng, nhưng ta lại sợ nàng
đến gần ta là có mục đích, càng sợ một khi nàng biết thân phận của ta, sẽ không
chấp nhận ta." Hắn đem lòng bàn tay nhẵn nhụi của nàng đặt lên gò má,
"Si Tâm, tha thứ cho ta được không?"
Nàng
rất nhanh giải thích, "Ta tha thứ cho ngươi, ta thật cao hứng khi ngươi
không giống như lời người bên ngoài nói vậy. Ngươi không phải cái ma đầu gì đó,
bọn họ cũng hiểu lầm ngươi."
Vẻ
mặt Đông Phương Duật vừa muốn khóc lại muốn cười ."Người
khác nhìn ta như thế nào ta cũng mặc kệ, cõi đời này chỉ cần nàng biết ta là
hạng người gì là đủ rồi."
Nàng
không khỏi ấm ức, "Ta dĩ nhiên biết chàng là hạng người gì, chẳng qua
những người đó thật là xấu tâm, tại sao có thể loạn tạo dao, còn phỉ báng danh
dự của chàng. Nếu ta tra được là ai, nhất định phải chửi mắng bọn họ một bữa
mới được."
"Nha
đầu ngốc, người trong thiên hạ muốn nói thế nào thì tùy đi, ta chỉ quan tâm ý
nghĩ của nàng thôi." Nàng một mạch duy trì vẻ mặt khiến hắn hảo uất ức.
Phùng
Si Tâm giả bộ cáu giận hỏi: "Như vậy chàng nói Diêm hoàng thích hút máu người,
ăn thịt người là cố ý gạt ta hả?"
"Đó
là bởi vì nàng ngốc, cho nên mới muốn dọa nàng một chút thôi."
"Chàng
thật là xấu a! Ai da ——" Nàng vừa động, làm cho vết thương lại đau đớn.
Đông
Phương